Ngọc Trúc, một cô gái 26 tuổi, là một nhân viên văn phòng của một công ty lớn, có thu nhập ổn định, có bạn trai đã bước sang năm thứ 4, cô đã dọn ra ngoài ở vào năm 22 tuổi. Hằng ngày cô đều đi làm đúng, đúng giờ về, có khi ở lại tăng ca, luôn hoàn thành công việc của mình.
Khi cô đang bàn về chuyện sẽ kết hôn cùng bạn trai, thì hắn đột nhiên với cô rằng hãy chia tay đi. Cô rơi vào tuyệt vọng, luôn cố gắng hỏi hắn lí do tại sao, kết quả nhận lại được câu trả lời là “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi cái đầu anh, tôi hận anh tên chết tiệt. Đã thế thì tôi sẽ nhanh chóng kết hôn, tôi sẽ lấy một người đẹp trai hơn anh, cao ráo hơn anh và tài giỏi hơn anh gấp mười lần.”
Kể từ lúc quen bạn trai, Ngọc Trúc dường như không hề để ý đến những thứ xung quanh, đến cả đồng nghiệp trong văn phòng cô cũng chỉ quen trong nhóm của cô, còn các nhóm khác cô không để ý.
Ngọc Trúc đứng trên bờ biển hét lớn, xung quanh hầu như không có ai, chỉ còn cô và nước và cát. Quá giận dỗi cô cúi xuống nắm lấy cát quăng về phía biển.
“Vậy thì..tôi thì sao?”
Ngọc Trúc giật mình quay lại, vì quá chú tâm nhìn ở phía trước cô đã không để ý có người đang đứng phía sau.
Là một người đàn ông, anh cao hơn cô chắc tầm 20 cm nhỉ, anh mặc chiếc áo sơ mi đóng thùng, chiếc quần tây bao trọn đôi chân dài của anh, ngũ quan không tồi, nói đúng hơn là người có nhan sắc đẹp nhất từ trước đến giờ, ngay cả bạn trai cũ của cô còn thua vài phần.
Ngọc Trúc cứng đờ người, hỏi kỹ lại. Một phần là run vì có người lạ, còn lại là cô muốn nghe kỹ lại câu hỏi của anh. “Anh nói sao?”
“À..tôi xin lỗi, thật thất lễ. Tôi tên là Tuấn Quốc, là nhân viên văn phòng, hiện tại 29 tuổi, thu nhập hằng tháng của tôi ổn định, có thể đáp ứng nhu cầu cho vợ nếu kết hôn, tôi có một căn nhà vừa đủ cho vợ chồng sắp cưới, có một chiếc xe 4 chỗ và 1 chiếc 6 chỗ hiện tại đang để ở nhà mẹ của tôi. Tôi không thể tự nhận mình đẹp trai nhất, nhưng tôi cảm thấy nhan sắc của mình không tồi, có thể chấp nhận.”
Tuấn Quốc nói một tràng trước sự ngỡ ngàng của Ngọc Trúc, nhìn biểu hiện của cô, anh chắc mình cũng sẽ có cơ hội để có thể ứng tuyển đáp ứng các yêu cầu của cô lúc nảy.
“Với những điều kiện như vậy không biết suy nghĩ của cô như thế nào. Nếu cô đồng ý, ngày mai chúng ta hẹn nhau để đăng ký kết hôn.”
Ngọc Trúc vẫn còn đang hoang mang vì lời nói của anh. Đây là một điều quá đột ngột.
"Anh nghiêm túc hả? Nếu nói sơ qua thì điều kiện của anh không tồi một chút nào vậy sao anh lại chọn tôi."
"Vì gia đình thúc ép tôi phải nhanh chóng lấy vợ. Cha tôi giao hẹn trong vòng nửa tháng phải mau chóng dắt bạn gái về cho ông. Hiện tại bây giờ tôi vẫn chưa yêu ai nên không thể dắt bạn gái về nhà chứ nói tới chuyện kết hôn. Tôi không biết phải làm sao cả, vì nếu trong vòng nửa tháng mà không dẫn về thì tôi sẽ bị họ cằn nhằn suốt ngày mất."
Bản thân vừa mới bị bồ đá, gặp ngay người đang muốn kết hôn liền vì sự thúc ép của gia đình. Phải chăng đây là định mệnh của cả hai đúng không?
Ngọc Trúc nhìn Tuấn Quốc thêm một lần nữa, cảm giác quen thuộc, đã từng gặp anh ở đâu rồi nhỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]