Buổi sáng, Ngọc Trúc vẫn còn đang say giấc trong phòng, cô trở mình lăn qua lăn lại. Hoàn toàn không để ý đến người đang ở bên cạnh giường ngắm mình ngủ. Tuấn Quốc đã thay đồ từ trước, áo vét của anh để bên ngoài sô pha phòng khách, anh bật cười trước hành động ngủ mê của cô.
“Ngọc Trúc..em không định dậy đi làm à?”
Tuấn Quốc vỗ nhẹ lên má, anh cúi xuống, môi vờn vờn trên mặt cô. Ngứa ngứa cô kêu ư ử rồi mở mắt, thấy khuôn mặt anh liền hoảng hốt trốn sau tấm chăn.
“S..sao anh lại ở đây? Mấy giờ rồi?”
“Bây giờ đã là 7 giờ 15 rồi..em không mau dậy là không kịp ăn sáng đâu đấy.”
Cô vẫn nằm trong chăn chưa chịu đi ra, chỉ là cô đợi anh ra khỏi phòng sau đó cô sẽ đi sửa soạn, nhưng sao bây giờ anh vẫn còn ở đây.
“Em không định dậy thật à.” Tuấn Quốc cầm lấy tấm chăn kéo ra nhưng cô nhanh chóng giữ chặt lại. “Sao thế?”
“Em vẫn chưa tẩy trang, chưa trang điểm lại nữa..bây giờ em rất kinh khủng.” Cô nói.
“Thì sao..tối qua anh đã thấy rồi mà.” Tuấn Quốc lại lần nữa kéo tấm chăn nhưng thất bại, cô giữ chặt quá.
Ngọc Trúc nghe anh nói như vậy, trong đầu liền nhớ lại tối qua, cô say xỉn về, ôm lấy anh rồi còn chủ động hôn anh nữa chứ. Gào thét trong lòng, cô giãy giụa bên trong. Quan trọng hơn là anh đã thấy thời điểm xấu xí nhất của cô rồi.
Tuấn Quốc vui trong lòng, anh chui vào trong chăn, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ket-hon-cung-voi-dong-nghiep-cong-ty/2776545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.