Một ngày nọ, cô gái bé nhỏ Ngọc Trúc từ khi 10 tuổi, bị bắt và bán vào gia đình lớn nhất vùng để trả nợ, hằng ngày cô đều dọn dẹp, giặt giũ, tất cả mọi việc trong nhà đều là do một mình cô làm. Ngay cả những người hầu trước đó cũng hùa vào ăn hiếp cô bé. Đẩy hết việc cho cô. Nếu cô làm giỏi thì họ sẽ nhận hết về mình, còn nếu như họ có sai sót dù lớn hay bé thì cô buộc phải nhận lỗi thay cho họ.
Chịu đựng như thế vì cô không có người thân thiết nào ở trong đây, im lặng và dần dần đã hình thành sự nhu nhược và yếu đuối không thể kháng cự được những thế lực xấu xa.
Năm 15 tuổi, cô đang phơi đồ trong sân vườn, hôm nay phần việc giặt giũ là của một người làm giống như cô nhưng cô ta đã quăng hết việc và bỏ chạy đi chơi với các chị khác, vào trước cô hai tháng và được những người còn lại cho vào hội.
Hôm nay tuy nhiều việc nhưng bù lại thời tiết rất tốt nên tâm trạng của cô rất vui vẻ, giũ một cái chăn dày màu trắng, cô mác nó lên cây sào, phủi phủi thẳng ra một chút, cô hít một hơi thật sâu. Thật sảng khoái.
Nhìn những cây sào phơi bộ trang phục thật xinh đẹp, nhìn lại bản thân, đến cái dây buộc tóc cũng là từ vải của bộ quần áo cũ kĩ bị người ta vứt đi. Cô đã cắt nó ra và buộc lại tóc. Nghèo đến thế là cùng nên cô cũng không còn gì để xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ket-hon-cung-voi-dong-nghiep-cong-ty/2776502/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.