Sáng sớm, Trình Oánh gọi điện đến quấy rầy giấc mơ yên bình của cô.
An Dật nhấc máy, ngồi dậy, nói: "Gọi điện thoại sớm dữ vậy, cậu có việc gì gấp sao?"
Trình Oánh hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của An Dật, cậu ấy hình như vẫn còn sống và khỏe mạnh. "Mấy ngày nay vì công việc tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, có thời gian tôi liền gọi hỏi thăm cậu..."
An Dật cười nói, "Yo yo, tôi hiểu rồi. Nói đi, có chuyện gì nè?" An Dật biết Trình Oánh không phải loại người vô cớ gọi điện tán gẫu.
Trình Oánh im lặng sau đó nói: "An Dật, ở KTV cậu nói Thư Cẩn đã trở lại và kết hôn, vậy bây giờ..."
An Dật nhẹ nhàng đáp: "Nàng về rồi, nhưng tôi hiểu lầm chuyện kết hôn. Nhà của Thư Cẩn đang sửa sang, nàng ở tạm nhà tôi."
Trình Oánh ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc, hồi lâu sau mới hỏi: "Các cậu... An Dật, cậu và nàng còn có thể sao?"
Bàn tay đang cầm điện thoại của An Dật hơi buông xuống, cô nhẹ giọng nói: "Chúng tôi sẽ lại ở bên nhau."
Trình Oánh nhất thời không biết phải nói gì, cô thở dài nói: "Là bạn của cậu, tôi sợ cậu sẽ lại bị tổn thương, nhưng một lần nữa, tôi mong cậu có thể vui vẻ và thoải mái, tôi luôn chúc phúc cho cậu. "
An Dật cười nói: "Cảm ơn."
Trình Oánh nói thêm: "Cho tôi số điện thoại của Thư Cẩn, tôi sẽ tìm cậu ấy để gặp nhau khi có thời gian. Dù gì thì chúng tôi cũng là bạn học nhiều năm rồi. Tôi đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hua-voi-cau-mai-mai/228546/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.