An Dật dậy sớm, khi cô tỉnh dậy, quay mặt sang một bên liền thấy Thư Cẩn và cô đang kê chung một chiếc gối, ngủ rất yên bình. An Dật hơi chống người lên, đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi ngồi dậy. Nồi niêu ngày hôm qua còn chưa dọn, hôm nay muốn Thư Cẩn ngủ thêm một chút nên dậy chuẩn bị bữa sáng. Cô mặc quần áo chuẩn bị xuống giường thì giọng nói có phần lười biếng của Thư Cẩn vang lên: "An Dật, sao cậu dậy sớm vậy."
Động tác của An Dật rất nhẹ, nhưng Thư Cẩn vẫn bị quấy rầy, vừa mở mắt ra đã thấy An Dật mặc xong quần áo chuẩn bị xuống giường, trong lòng có chút kinh ngạc. An Dật luôn ngủ và thường thức dậy vào một giờ cố định, nhưng hôm nay dậy sớm như vậy thật bất thường.
An Dật cúi xuống, cắn môi Thư Cẩn cười nói: "Dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vợ yêu. Tối hôm qua cậu mệt rồi. Ngủ tiếp đi..."
Trong phút chốc, khuôn mặt Thư Cẩn như đỏ lên, nhìn An Dật nở một nụ cười đặc biệt rực rỡ. Cô lại cúi xuống và hôn lên mặt Thư Cẩn trước khi bước ra khỏi phòng ngủ.
Thư Cẩn nhìn theo bóng lưng của An Dật, khóe miệng nở một nụ cười. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời chưa trong xanh, xám xịt, nhưng cuối cùng thì mặt trời cũng sẽ mọc, và cuối cùng thì ánh sáng cũng sẽ đến.
—---
Đêm qua, Ôn Tử Như ở lại chỗ của Lục Khiết, cho đến khi có một vết trắng mờ trên bầu trời phía đông, họ mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hua-voi-cau-mai-mai/1040459/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.