Thật sự đã lâu lắm rồi không có tin tức về Lục Khiết, nếu không phải vì sự thường xuyên thay đổi chữ ký trên QQ của Lục Khiêt, An Dật sẽ tự hỏi có phải Lục Khiết đã biến mất khỏi thế giới hay không.
Thư Cẩn bưng một đĩa hoa quả vào phòng làm việc, An Dật bước tới, đưa tay di chuột nhưng đầu ngẩng lên, miệng khẽ mở.
Thư Cẩn cười nhẹ, hóa ra càng ngày An Dật càng thêm hưởng thụ... Nàng dùng nĩa ghim trái cây một miếng nhỏ, nhẹ nhàng đưa vào. An Dật nhếch miệng, vừa ăn vừa cười nói: "Thư Cẩn, Thư Cẩn tôi phát hiện tôi càng ngày càng lười..."
Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "Là lỗi của tôi?"
An Dật nuốt quả táo, vội vàng đáp: "Không sai, là lỗi của cậu!"
Thư Cẩn không trả lời, ngồi xuống bên cạnh An Dật, lấy ra một cuốn sách, đọc nó một cách yên tĩnh mà không làm phiền An Dật.
An Dật cũng rất ít nói và chỉ cần nghiêm túc thì cô mới có hiệu suất Thật lâu sau, An Dật tay mới rời con chuột, hơi chống lên bàn, ghế hơi lùi về phía sau. Cô xoa xoa đôi mắt đau của mình bằng tay, sau đó quay đầu nhìn Thư Cẩn. Thư Cẩn vẫn đang đọc sách, một tay chống cằm, với nét mặt ôn hòa.
Dư quang thấy An Dật đang nhìn mình, Thư Cẩn liền đóng sách lại, hỏi: "Xong rồi?"
An Dật nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Trầm mặc một lúc, cô đột nhiên nói: "Đã lâu rồi tôi không gặp Lục Khiết. Hừ, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào. Chẳng lẽ là biến mất khỏi thế giới sao? "Cô trông phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hua-voi-cau-mai-mai/1040455/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.