Khi An Dật vào bếp, Ôn Tử Như đã bắt đầu dọn bàn, tạp dề của Thư Cẩn vẫn chưa cởi ra, nàng vẫn đang rửa xoong nồi. An Dật lặng lẽ đứng sau Thư Cẩn, luyến tiếc nhìn sang chỗ khác, thậm chí còn quên mất mục đích bước vào của mình.
Thư Cẩn, người mặc đồ ở nhà và đeo tạp dề, có khí chất khác với Thư Cẩn, người mặc vest chuyên nghiệp đi làm vào ngày thường, nhưng có một điểm giống nhau, đó là dù trông như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thứ khiến bạn cảm thấy thoải mái. Eo của Thư Cẩn hơi cúi xuống, mái tóc đen dài hơi rối bù phía sau, bên má. An Dật dường như có thể nhìn ra hai má Thư Cẩn bị tóc che mất, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt cùng vẻ mặt ôn hòa. Những tưởng đang yên bình bỗng chốc mất kiểm soát.
Bước chân của Lục Khiết cũng chuyển từ phòng khách xuống phòng bếp, cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ngây người của An Dật. Cô nhìn Ôn Tử Như và hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với đôi mắt của mình. Với một nụ cười dịu dàng, Ôn Tử Như lắc đầu nhẹ nhàng, sau đó ra hiệu cho Lục Khiết đừng làm phiền cô và dọn món ăn cho cô. Lục Khiết sao mà không nghe lời của Ôn Tử Như chứ? Cho nên Lục Khiết bỏ qua An Dật, người ngốc ngốc, vui vẻ giúp đỡ Tử Như.
Thư Cẩn sắp xếp mọi thứ ra ngoài, cởi tạp dề và quay lại, những gì nàng thấy là An Dật đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến, ngạc nhiên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hua-voi-cau-mai-mai/1040448/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.