"Cha~" Hiếm khi có hôm Giản Mạc không đưa Mộc Hi Lương về nhà mà quay về Giản gia. Giản Mạc rất ít khi chủ động về Giản gia, nếu không phải vì những nghi vấn khi nãy thì Giản Mạc sẽ không trở lại nơi này.
Bên trong đại sảnh, dường như Giản Dực Long đã biết trước Giản Mạc sẽ trở về nên lúc này đang an tĩnh pha trà.
"Uống trà đi." Đưa tách trà vừa pha xong đến trước mặt Giản Mạc đang ngồi đối diện mình.
Giản Mạc nâng tách trà, đầu tiên là ngửi một cái, sau đó mới hớp một ngụm nhỏ, rồi lại đặt xuống bàn. Giản Mạc và Giản Dực Long đều rất thích uống trà, có lẽ là vì mẹ của Giản Mạc. Đó là người phụ nữ pha trà rất ngon, trong vài thời điểm thích hợp sẽ pha trà cho hai cha con họ, dần dần hai người cũng dưỡng thành thói quen này, mỗi lần ngồi nói chuyện thì sẽ pha một ấm trà. Nhưng từ sau khi mẹ Giản qua đời, cuộc sống thoải mái thích ý thưởng trà đã trở thành chuyện hiếm hoi, Giản Mạc sẽ không pha trà, bởi vì pha trà cần kiên nhân, mà quay về Giản gia chính là khảo nghiệm sự kiên nhẫn lớn nhất của cô. Cho đến bây giờ tất cả kiên nhẫn của Giản Mạc đều hao tổn trên người Giản Dực Long mà vô tình quên đi thứ mà mẹ mình từng yêu thích nhất.
Giản Dực Long thì không giống vậy, ông rất lưu tâm đến trà đạo, một lòng muốn pha được trà ngon như vợ mình, nhưng thực ra chính là muốn nhớ đến mẹ Giản, người phụ nữ ôn nhu nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hau-nhat-can-cot-dau/1774623/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.