Nghe đến hai từ Tử Hào, Chu Mẫn liền cảm thấy nghi vấn trong lòng mình là đúng, tai nạn sáu năm trước là do mẹ Tử Hào gây nên, tên đó lại hiếu thảo như vậy sao có thể làm trái ý mẹ chạy sang Pháp mời bác sĩ đến đây đơn thuần là chữa trị cho Tử Minh được.
Càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Chu Mẫn đặt lọ thuốc vỏ vàng lên bàn ăn, nhìn xung quanh một vòng mới lên tiếng.
- Ở nhà có gì nấu với cháo không thím.
Thím Lưu quên bén mất chuyện này, bởi vì buổi sáng công việc có chút nhiều nhất thời quên mất.
- Phu nhân đói bụng? Để tôi đi chợ nấu bữa sáng cho phu nhân, bởi vì buổi sáng cậu chủ chỉ uống sữa nên tôi quên mất việc này.
Chu Mẫn khoác tay ý bảo không sao để cho bà tiếp tục gom thuốc lại một chỗ.
- Chú muốn ăn cháo, bởi vì lúc nãy nôn dạ dày chắc chắn không dễ chịu, cháu định nấu cháo dễ tiêu một chút.
Thuốc trên tay thím Lưu lần lượt rớt xuống dưới sàn bếp bằng cẩm thạch, tiếng vang có chút lớn cả căn biệt thự như vọng lại tiếng đồ rơi.
Thím Lưu:" Thật....thật sao? Cậu chủ thật sự muốn ăn cháo?"
Thím Lưu nói hết câu khoé mắt cũng đỏ hoe chẳng khác nào bà mẹ lâu rồi mới nghe được câu " mẹ ơi" từ miệng con trai mình.
- 6 năm rồi, 6 năm nay cậu chủ đến giờ mới ăn tuy không bỏ bữa nhưng ăn cũng không bao nhiêu, mỗi món chỉ gắp hai đũa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450255/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.