Chu Mẫn nghe thấy tiếng giày dừng ở phía sau, cả người đều rung lên muốn đứng dậy lại không dám còn không đứng dậy Tử Minh sẽ tức giận đó.
Cái tư thế này cũng thật khó nói.
Tử Minh tối sầm mặt.
- Đứng dậy.
Hồ Khanh cảm thấy bản thân lo lắng quá thừa, Tử Minh ngồi xe lăn 6 năm vậy mà trong nhà có còn thêm một người phụ nữ, hai người còn nhiệt tình như vậy, đang ở trước nhà còn làm ra hành động này.
Đúng là biết thưởng thức tình thú.
Hồ Khanh cảm thấy bản thân đến không đúng lúc nhưng nếu quay về càng làm cả ba người lúng túng hơn.
Hồ Khanh ho khan một cái.
Vai Chu Mẫn rung lên, tay chống sàn mà ngồi dậy.
Không tránh được rồi.
Chu Mẫn muốn bịa một lý do nhưng trong đầu lúc này lại trống rỗng.
Một chữ cũng không suy nghĩ ra được
Chu Mẫn vừa đứng dậy đã co chân chạy thẳng vào phòng, cái quay đầu cũng không nhìn lại, bộ dáng như thỏ nhỏ bị hù sợ mà chạy trốn.
Hồ Khanh không nhìn theo bóng lưng của Chu Mẫn, mà nhìn quần Tử Minh không bị cởi, cũng chỉ nhăn một chút do có người áp mặt lên, cũng không có dấu hiệu đã được kéo xuống.
Tử Minh cảm nhận thấy ánh mắt của y, hắn xoay xe lăn lại để Hồ Khanh chỉ thấy bóng lưng của mình.
- Cậu nhìn cái gì? Tôi hiện tại đứng còn không đứng lên được, những chuyện đó không có khả năng.
Hồ Khanh tất nhiên biết, nhưng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450197/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.