Biết làm sao được.
Mô hình máy bay đó Chu Mẫn đã chán rồi.
Không muốn đặt trong phòng của mình đâu.
Chu Mẫn nuốt một ngụm nước bọt.
- Chú uống sữa đi, nhanh uống lúc còn nóng.
Chu Mẫn thấy Tử Minh vẫn còn ôm chăn của mình trong lòng thì liền đưa tay.
Tử Minh uống hết ly sữa còn tưởng cô muốn đem xuống phòng bếp liền đưa cho Chu Mẫn.
Chu Mẫn bất đắc dĩ cầm hai ly sữa đã uống hết đem vào phòng bếp, lúc đi cả người cũng không còn sức lực hết loạng choạng bên này đến loạng choạng bên kia.
Hai người ăn xong cơm chiều Vân Viên mới lái xe đến, nhìn thấy Tử Minh với Chu Mẫn liền kêu một tiếng, ông chủ với phu nhân.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đến bên cạnh xe, không nhờ Vân Viên mà đỡ Tử Minh lên còn khom người cài dây an toàn cho hắn.
Chu Mẫn cài xong mới xếp gọn lại xe lăn đặt ở cốp sau, động tác liền mạch mà leo lên chỗ bên cạnh Tử Minh.
Vân Viên hơi ngẩn ra, Tử Minh thật sự không nhẹ, vậy mà nói đỡ lên là đỡ?
Lúc trước Vân Viên mỗi ngày đều dành ra ba tiếng để đến phòng tập, tập ba tháng mới có thể xem như đỡ nổi Tử Minh, đến bây giờ vẫn còn tập nếu không chỉ sợ không đỡ nổi hắn lên xe.
Không nghĩ tới, một người thoạt nhìn gầy hơn Vân Viên một vòng sức lực lại lớn như vậy.
Vân Viên thở dài một hơi.
Đây chính là sức lực của tình yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450188/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.