Chương trước
Chương sau
Biết làm sao được.

Mô hình máy bay đó Chu Mẫn đã chán rồi.

Không muốn đặt trong phòng của mình đâu.

Chu Mẫn nuốt một ngụm nước bọt.

- Chú uống sữa đi, nhanh uống lúc còn nóng.

Chu Mẫn thấy Tử Minh vẫn còn ôm chăn của mình trong lòng thì liền đưa tay.

Tử Minh uống hết ly sữa còn tưởng cô muốn đem xuống phòng bếp liền đưa cho Chu Mẫn.

Chu Mẫn bất đắc dĩ cầm hai ly sữa đã uống hết đem vào phòng bếp, lúc đi cả người cũng không còn sức lực hết loạng choạng bên này đến loạng choạng bên kia.

Hai người ăn xong cơm chiều Vân Viên mới lái xe đến, nhìn thấy Tử Minh với Chu Mẫn liền kêu một tiếng, ông chủ với phu nhân.

Chu Mẫn đẩy Tử Minh đến bên cạnh xe, không nhờ Vân Viên mà đỡ Tử Minh lên còn khom người cài dây an toàn cho hắn.

Chu Mẫn cài xong mới xếp gọn lại xe lăn đặt ở cốp sau, động tác liền mạch mà leo lên chỗ bên cạnh Tử Minh.

Vân Viên hơi ngẩn ra, Tử Minh thật sự không nhẹ, vậy mà nói đỡ lên là đỡ?

Lúc trước Vân Viên mỗi ngày đều dành ra ba tiếng để đến phòng tập, tập ba tháng mới có thể xem như đỡ nổi Tử Minh, đến bây giờ vẫn còn tập nếu không chỉ sợ không đỡ nổi hắn lên xe.

Không nghĩ tới, một người thoạt nhìn gầy hơn Vân Viên một vòng sức lực lại lớn như vậy.

Vân Viên thở dài một hơi.

Đây chính là sức lực của tình yêu.

Chu Mẫn thấy Vân Viên vẫn không có dấu hiệu leo lên xe liền kéo cửa xe xuống.

- Cô không lái xe hả?

Vân Viên mất mấy giây mới kịp phản ứng, mà gật đầu, y leo vào ghế lái, khởi động xe lái khỏi biệt thự.

Chu Mẫn gần đây mới lĩnh ngộ được cảm giác ăn no xong liền ngủ sẽ thoải mái hạnh phúc đến cỡ nào, Chu Mẫn ngồi trên xe đầu gật qua trái qua phải đụng vào cửa sổ xe mới giật mình mà ngồi thẳng.

Tử Minh thấy cảnh này liền lên tiếng:" Buồn ngủ?"

Chu Mẫn ngáp một cái dài:" Tôi gần đây bị thiếu ngủ."

Tử Minh:" Thiếu ngủ? Sáng 9h rời giường buổi trưa ăn xong liền ngủ một giấc 3 tiếng, ăn cơm chiều xong lại ngủ thêm nửa tiếng, tối 11h30 lên giường, thật sự thiếu ngủ?"

Chu Mẫn lúc đầu còn tưởng bản thân mất ngủ, hoá ra cũng không mất ngủ gì mấy.

Nhưng nếu không mất ngủ tại sao cô lúc nào cũng buồn ngủ chứ?

- Tôi mất ngủ thật mà, ăn xong liền buồn ngủ.

- Cô thật sự học đến đại học? Kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết được nhỉ?



Chu Mẫn phụng phịu nhích lại gần Tử Minh.

- Kiến thức cơ bản tôi không để ý, tôi thích kiến thức nâng cao.

- Sau khi ăn no Insulin thúc đẩy quá trình tăng Serotonin và Melatonin phủ sóng toàn não bộ và gây cảm giác buồn ngủ.

Chu Mẫn nghe xong liền mờ mịt nhìn Tử Minh.

Tử Minh hờ hững đáp:" Kiến thức nâng cao."

Chu Mẫn:" Tôi đột nhiên cảm thấy thích kiến thức cơ bản hơn, kiến thức cơ bản là tuyệt vời nhất."

Tử Minh không đáp lại, xoay mặt ra bên ngoài cửa sổ.

Chu Mẫn nhìn được một lúc, hai mắt như dính vào nhau làm cách nào cũng không mở lên nổi, cuối cùng vẫn nhắm mắt đầu đặt lên vai Tử Minh mà ngủ.

Tử Minh thấy vai mình đột nhiên bị thứ gì đó nặng đè xuống, lúc nhìn lại liền thấy Chu Mẫn thở đều đều đặt đầu lên vai hắn.

Tử Minh không đẩy ra cứ duy trì tư thế như vậy cho tới biệt thự Chu gia.

Xe vừa dừng Chu Mẫn đúng lúc vừa dậy, mơ màng dụi mắt leo xuống lấy trong cốp ra chiếc xe lăn, mới đỡ Tử Minh xuống.

Động tác này như đã luyện tập qua nhiều lần, khuôn mặt hít thở không thông vì nặng cũng không có, Vân Viên ở bên cạnh nhìn thấy liền đập đầu lên cửa kính xe.

Sức mạnh tình yêu đúng là khủng khiếp, biếng còn người bình thường thành lực sĩ.

Chu Mẫn đẩy Tử Minh đi vào.

Bên trong Chu lão gia khẩn trương mà đi qua lại, Chu Lạc ngồi một bên cảm thấy ba như vậy liền cảm thấy ghét Chu Mẫn nhiều hơn.

Trước giờ Chu lão gia chưa từng khẩn trương đến mức đi qua lại như vậy.

Chu Mẫn hơi khom người xuống vờ như chỉnh thảm lông trên chân của Tử Minh, nhỏ giọng nói.

- Một lát bọn họ yêu cầu thứ gì, chú tuyệt đối không được đồng ý, muốn hỏi gì thì về nhà tôi cho chú hỏi.

Chu Mẫn nói xong liền đứng thẳng dậy, đẩy xe về phía trước.

Chu lão gia nhìn thấy Chu Mẫn đẩy Tử Minh vào liền đi tới, cả khuôn mặt đều viết rõ hai từ " Giả Tạo."

- Hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi sao bây giờ mới trở về? Nếu không phải ta điện hai đứa cũng không về luôn đúng không?

Tử Minh chưa gọi ông một tiếng ba, ông đã muốn nhận luôn đứa con rể này.

Đúng là chẳng ra làm sao.

Tử Minh cau mày gật đầu xem như chào hỏi.

Chu Mẫn:" Gần đây tôi rất bận, tôi ngồi một lát liền đi ngay."

Đàm Linh với Chu Lạc cũng đứng ở một bên.

Chu lão gia nghe lời này nụ cười trên mặt hơi biến dạng nhưng vẫn cố giương khoé miệng lên.



- Ta không trách con, hai đứa vừa kết hôn tất nhiên là bận, ta hiểu.

Chu Mẫn đẩy Tử Minh lại sofa, lúc vào vẫn chưa tách nhau ra lần nào.

Chu lão gia:" Thật ra ta có chuyện muốn nhờ hai đứa, tuần sau ta với dì của con có việc rời thành phố nửa tháng, Lạc Lạc con ở nhà một mình ta rất không yên tâm, từ nhỏ đến lớn con luôn là đứa có chính kiến lại hiểu chuyện, nên ta muốn nhờ cho Lạc Lạc đến ở vài hôm."

Ông không tin ông nói như vậy Chu Mẫn vẫn có thể từ chối trừ phi muốn làm xấu mặt người nhà của mình trước mặt Tử Minh.

Chu Mẫn mân mê thảm lông của Tử Minh:" Chỉ có vậy?"

Chu lão gia nhìn Đàm Linh một cái, bà liền thở dài mà gật đầu.

- Thật ra lần này dì với ba con rời thành phố là vì chuyện của công ty, công ty ba con gần đây nhà đầu tư đều rút lại vốn nên có chút khó khăn.

Bà nói xong liền quan sát biểu cảm của Chu Mẫn.

Chu Mẫn lấy bánh mochi chuối cắn một miếng, liền cúi đầu thì thầm với Tử Minh.

- Chú ăn bánh chuối không? Cái này không ngon tôi không dám bỏ, bỏ là tội lắm đó.

Tử Minh vừa nhìn là biết muốn đẩy qua cho hắn ăn, nếu là lúc trước Tử Minh chắc chắn sẽ không ăn đồ ăn thừa của người khác, nhưng không biết vì sao cơ thể thành thật mà gật đầu.

Chu Mẫn vui vẻ đặt bánh mochi chuối vào tay Tử Minh, lấy mochi matcha mà ăn.

Chu Mẫn thấy ánh mắt bọn họ nhìn về phía này, làm ra bộ dáng nghiêm túc bỏ hết bánh mochi vào miệng.

- Nếu vậy tại sao ông lại bỏ tiền ra đưa Chu Lạc vào đoàn phim của đạo diễn Dư.

Chu lão gia như dự liệu trước, làm ra dáng cha con tình thâm.

- Thật ra ta muốn bỏ tiền ra cho hai đứa con đóng cùng một bộ phim, có thể giúp nhau qua lại chẳng phải rất tiện sao? Em con là người mới có con giúp đỡ ba cũng rất yên tâm, hai đứa đóng cùng một bộ phim, sau này có cái để cùng nhau ngồi xem lại hay sao?

Nói câu trước liền đâm câu sau.

Nếu không có bánh mochi này giữ chân Chu Mẫn, chỉ sợ bây giờ cô đã muốn về rồi nhá.

Chu Mẫn ăn thêm mấy cái, mới lấy cái loại mình thích nhất đưa cho Tử Minh.

- Tôi thấy cái matcha với bánh dừa là ngon nhất luôn á, chú ăn thử đi.

Tử Minh đưa tay nhận lấy.

Lời của Chu lão gia với Đàm Linh hắn luôn nghe rõ, chẳng qua lúc vào Chu Mẫn như biết trước mà căn dặn, Tử Minh cũng không muốn cô khó xử nếu Chu Mẫn muốn giúp Chu gia, Tử Minh cũng không từ chối, tiền bỏ ra cũng chỉ vài đồng lẻ không đáng là bao.

Chu Mẫn:" Tôi không đồng ý để Chu Lạc qua ở nhờ, ở đây cũng không thiếu người giúp việc, bên nhà chú Tử Minh chỉ có mình thím Lưu, là người giúp việc riêng của Tử Minh, Chu Lạc qua đó đến cơm cũng phải tự nấu."

Chu Mẫn không đợi ai phản ứng lại liền nói tiếp:" Nếu ông muốn tôi giúp về vốn công ty tất nhiên tôi sẽ giúp nhưng có điều kiện."

Chu Mẫn ngừng một lúc thấy Tử Minh cầm mochi lên ăn mới nói tiếp.

- Ông thật sự muốn tôi với Chu Lạc đóng chung một bộ phim chỉ đơn giản như lời ông nói không? Tôi vào giới giải trí bao nhiêu năm ông không đưa ra tài nguyên nào, bây giờ Chu Lạc mới bước vào đã đưa ra tài nguyên để được đóng vai chính, đây chẳng phải là muốn nói Chu Lạc chính là con cưng của nhà họ Chu, còn Chu Mẫn tôi thì nhà họ Chu không muốn nhận đứa con này chẳng phải sao?

Chu Mẫn nhìn ba người ngồi trước mặt, khuôn mặt ai cũng vặn vẹo, Đàm Linh bình thường hoà nhã lúc nào cũng bày ra bộ mặt dễ nhìn, bây giờ lại vặn vẹo đến mức khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.