Chu Mẫn tìm một góc đặt điện thoại, đèn trong phòng sáng choang Tử Minh nhìn thấy rất rõ, Chu Mẫn để điện thoại dựa vào đèn ngủ.
Váy body bó sát, eo cô không lớn chỉ cần dùng một tay là ôm trọn, Chu Mẫn không gầy cũng không béo là thuộc loại vừa người, mặt váy này vào liền cho người khác cảm giác đầy đặn khó tả.
Bởi vì lúc nãy cô nằm nên tóc hơi bung ra, nhưng được vấn lên rất chặt không dễ dàng rớt xuống chẳng qua có vài sợi rũ xuống trán, diễm mỹ tuyệt tục*.
[ Diễm mỹ tuyệt tục* xinh đẹp nhưng không dung tục. ]
Tử Minh bên kia nhìn đến đen mặt, lúc trước hắn mua váy cho cô, rõ ràng còn từ chối còn nói mặc váy không tiện chạy, Tử Minh không vô lý đến mức cấm đoán Chu Mẫn mặc những thứ Chu Mẫn thích, chẳng qua thứ đó phải chính tay Tử Minh mua còn có Tử Minh đi bên cạnh.
Chu Mẫn lợi hại hay không tất nhiên Tử Minh không biết rõ, nhưng biết rõ nhất là Chu Mẫn rất ngây thơ, người khác nói hai ba câu liền dụ dỗ được, có khi ngày nào đó Chu Mẫn bị người khác lấy thức ăn ra dụ dỗ rồi đi theo người ta luôn cũng rất có khả năng.
Chu Mẫn xoay ra phía sau, váy hở đến mông nhưng được bó sát lại, vòng 3 như quả đào liền xuất hiện trong tầm mắt, lưng trắng tuyết lập tức lộ ra, thứ cần thấy đều bị giấu đi nhưng lại không giấu hoàn toàn, khiến người khác tò mò muốn khám phá.
Tử Minh bên kia trầm mặt, hắn chỉ bật đèn ngủ ánh sáng chỉ hất nửa bên mặt còn bên kia như chìm vào bóng tối, Chu Mẫn đứng có chút xa không thể nhìn thấy trên mặt Tử Minh có biểu cảm gì.
Chu Mẫn còn vui vẻ nhảy điệu con thỏ cho Tử Minh xem, nhảy xong mới chạy tới cầm điện thoại lên làm kiểu như đang chụp ảnh.
- Chú mau chụp tôi đi, tôi hôm nay xinh đẹp lắm đó không chụp thì rất tiếc.
Tử Minh ngoài mặt không nói gì, nhưng bên kia tay đã ấn chụp màn hình liên tục.
Chu Mẫn làm hết kiểu này đến kiểu khác mới mệt mỏi nằm xuống giường.
Chu Mẫn phồng phồng má:" Lúc nãy có người muốn đầu tư phim cho tôi."
Rượu vào lời ra, chuyện xảy ra hôm nay đều nói ra hết một lượt.
Tử Minh bên kia xác nhận Chu Mẫn đang say, sắc mặt đã âm trầm lại càng âm trầm hơn.
Chu Mẫn kể xong mơ màng sắp ngủ điện thoại cũng sắp trượt khỏi tay mới nghe Tử Minh lên tiếng.
- Cô đồng ý?
Chu Mẫn nghe giọng nói vang lên trong điện thoại liền giật mình cười hì hì vào ống kính.
- Hông có, tôi mới không thèm mấy cái đó làm vai phản diện cũng được mà.
[ Chỗ này tôi cố tình nghi như vậy cho giống ẻm làm nũng \=))))) chứ không phải tôi ghi sai chính tả hay gì đâu nha. ]
Tử Minh:" Cô gả vào nhà họ Tử làm vợ của tôi, tôi chắc chắn không để cô uẩn khúc, cần thứ gì cứ nói tôi....."
Tử Minh ngừng một lúc mới thốt ra một câu.
- Nếu em dám rời xa tôi, tôi liền đánh gãy chân em.
[ Tử Minh xác nhận tình cảm với người ta rồi, nên tôi cho đổi xưng hô luôn. ]
Chu Mẫn đầu óc mơ hồ, nghe câu này cũng không thấy có gì lạ, nằm sấp lại đặt điện thoại dựa lên đầu giường mà chớp chớp mắt.
- Đánh gãy chân hở? Như vậy tôi hông đi được thì làm sao bây giờ.
Tử Minh:" Tôi nuôi em."
Chu Mẫn nghe câu này liền cười khúc khích, mắt xuất hiện ánh nước lấp lánh:" Chú nuôi tôi hở? Mỗi ngày được ăn thịt hông."
Tử Minh bên kia kiên nhẫn trả lời:" Có, em muốn bao nhiêu thịt tôi đều có, còn nếu em rời xa tôi, tôi sẽ đánh phế hai chân của em."
Tử Minh nhắc lại lần nữa như khẳng định, giọng nói khàn khàn như bị dục vọng chiếm hữu chiếm cứ.
Chu Mẫn nói thêm vài câu, hai mắt đã đánh vào nhau nhưng lại không muốn ngắt máy.
Tử Minh nhìn thấy cô bên kia đã không mở nổi mắt nhưng vẫn cố chấp, bắt đắc dĩ lên tiếng.
- Ngủ đi, đã trễ rồi.
Chu Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, vẫn không chịu tắt điện thoại.
Tử Minh bên kia dỗ dành gần nửa tiếng, Chu Mẫn mới đồng ý ngắt máy, trước khi ngắt máy còn mếu máo một hồi.
- Chú đẹp trai, bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau?
Chu Mẫn nói xong câu này liền ngủ mất.
Chu Mẫn vẫn giữ tư thế nằm sấp, ngủ như vậy không tốt cho cơ thể.
Tử Minh ngắt máy liền gọi vào số điện thoại của khách sạn, lúc Chu Mẫn rời đi hắn đã cho Vân Viên điều tra qua một lượt, số khách sạn hay địa chỉ cũng có lưu.
Chu Mẫn ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì, phục vụ dùng thẻ xoay cua của khách sạn đi vào phòng chỉnh lại tư thế ngủ của cô, còn kéo chăn đắp ngang ngực cho Chu Mẫn, đèn phòng cũng tắt chỉ để lại một cái đèn ngủ mờ ảo, rèm cửa sổ cũng kéo lại.
Chu Mẫn hừ hừ hai tiếng, lại trở người ngủ tiếp.
Nhân viên nhận lấy điện thoại trên đầu giường của Chu Mẫn mà sạc vào, mới rời khỏi phòng.
Nhân viên lúc rời đi thả nhẹ bước chân, đề phòng Chu Mẫn bị giật mình tỉnh dậy.
Chu Mẫn ngủ đến giữa trưa mới dậy, bị cơn đói bụng làm cho tỉnh.
Chu Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể có chút đau nhức như hôm qua vừa đánh nhau với người khác một trận sống mái, đầu chỉ hơi đau râm ran một chút liền hết.
Chu Mẫn ngồi dậy liền thấy thức ăn được chuẩn bị trên bàn liền nuốt một ngụm nước bọt, Chu Mẫn đứng dậy đi tới liền thấy trước bàn có một tờ giấy note.
" Chúc mừng tiểu thư là vị khách thứ 8000 của khách sạn chúng tôi, chúc tiểu thư ngon miệng."
Chu Mẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thấy bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc được bày trên bàn liền quăng cái không đúng này ra sau đầu chạy vào nhà vệ sinh.
Chu Mẫn trở ra chỉ mặc áo thun với quần dài ở nhà, rất đơn giản, tóc đã được buộc lại gọn ràng ở phía sau.
Thức ăn này là Tử Minh gọi cho khách sạn đem vào cho cô, tờ giấy chỉ ghi như vậy không có nói là quà của khách sạn chuẩn bị, Chu Mẫn là người khách thứ 8000 của khách sạn cũng là thật.
Chuyện hôm qua Chu Mẫn như quên sạch, chỉ nhớ lúc nhận lấy túi đào treo lên tay uống thêm mấy ngụm nước ăn mấy miếng bánh liền không nhớ gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]