Chương trước
Chương sau
Ánh nắng ngày mới xuyên qua chiếc cửa kính hắt vào hai khuôn mặt một nam một nữ đang ôm nhau ngủ trên giường.
Sau một đêm triền miên, Lục Thiên thức dậy liền ôm chặt đầu, day day hai huyệt thái dương đau nhức, sự mềm mại của người con gái trong lòng làm cho anh kinh ngạc, người con gái kia không ai khác chính là Giang Tiểu Văn. Mặc dù hôm qua anh bị chuốc say thật đấy nhưng mà cảm giác ngày hôm qua vẫn luôn chân thật khiến anh vô thức mỉm cười dịu dàng. Lục Thiên vuốt ve gò má ửng hồng của Tiểu Văn, liền đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhanh chóng xuống giường đi tẩy rửa mình.
Khi Lục Thiên bước vào phòng tắm thì tầm 10 phút sau, Tiểu Văn cũng tỉnh giấc, nheo đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông cùng cô triền miên ngày hôm qua đã không còn ở đây cô nghĩ chắc có lẽ anh hối hận khi người mà anh làm tình lại là bạn thân của em gái mình.
Tiểu Văn cũng vực dậy tinh thần, cựa mình nhưng dưới hạ thân truyền đến một cơn đau nhói, lúc này cô mới phát hiện ra cô đã thất thân rồi.
Khi mà Tiểu Văn đã mặc lại quần áo chỉnh tề thì cô bỗng nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, một thân hình cao lớn hiện ra trước mắt cô mang theo hơi nước từ phòng tắm đi ra, Lục Thiên chỉ choàng một cái khăn tắm phía bên dưới để che chắn còn phĩa trên thì ở trần, mái tóc ướt sũng của anh nhỏ từng giọt nước xuống thân hình kia thấm vào chiếc khăn tắm phía dưới, anh cứ như vậy mà bước ra ngoài. Mặc dù ngày hôm qua, Tiểu Văn đã chứng kiến toàn bộ thân hình của Lục Thiên nhưng đến ngày hôm nay cô vẫn không tránh được ngại ngùng mà đỏ mặt.
Lục Thiên ngang nhiên đi ra ngoài đã thấy Tiểu Văn quần áo tươm tất, đang tìm kiếm một thứ gì đó thì chợt cất giọng:
_ Em đang tìm gì vậy?
Tiểu Văn giật mình, đứng im nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần đáp lời:
_ Tôi tìm thẻ nhân viên của mình.
_ A.. thấy rồi.
Nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, Lục Thiên nói:
_ Em định cứ thế mà đi à?
_ Vậy anh muốn tôi làm gì đây?
_ Em ăn tôi xong em định bỏ của chạy lấy người à, cứ thế phủi mông đi là xong? Em không tính chịu trách nhiệm với tôi à?
_ Chịu trách nhiệm? Tại sao tôi phải làm vậy? Hôm qua nhất thời chỉ là bất đắc dĩ, huống hồ lúc đó anh đang say, không được tỉnh táo thì cứ coi như là giải quyết nhu cầu sinh lí bình thường là được thôi. Cũng chỉ là tình một đêm thôi mà.
Nghe cô nói vậy, cơ mặt anh bỗng chốc sa sầm, khó chịu, trước kia cô đâu có như vậy, vẫn rất niềm nở vui vẻ với anh cơ mà tại sao chỉ sau một đêm liền thay đổi chóng mặt như vậy chứ?
Huống hồ những điều cô vừa nói anh nghe không lọt tai tý nào, gì mà giải quyết nhu cầu sinh lí? Cái gì mà tình một đêm chứ? Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ gì vậy hả?
Lục Thiên liền bước đến trước mặt của Tiểu Văn mà chất vấn:
_ Xem như giải quyết nhu cầu sinh lí? Tình một đêm? Em xem tôi là loại người gì vậy hả?
_ Không đúng à? Dù sao đêm qua tôi cũng là người chịu thiệt, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm thì đáng ra anh phải vui mừng mới đúng chứ, lại còn mặt dày bắt tôi chịu trách nhiệm với anh. Nực cười! Bây giờ anh ra ngoài kia hô hào một câu thôi, hàng tá các cô gái có thể đến đây chịu trách nhiệm với anh đấy!
Nghe cô nói xong, đáy mắt Lục Thiên tối đi vài phần, cánh tay vẫn nắm chắc khuỷu tay cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt đối diện:
_ Nhưng nếu tôi vẫn nhất quyết muốn chịu trách nhiệm với em thì sao?
Nhìn gương mặt nghiêm nghị cùng tông giọng quả quyết của anh mà cô bỗng bối rối, mặc dù cô thích anh là thật nhưng anh đâu có tình cảm với cô. Nếu anh vì muốn chịu trách nhiệm mà không có tình cảm với cô, chỉ mang dáng vẻ thương hại cô thì cô không cần, như vậy chỉ làm khổ nhau thêm thôi. Chi bằng cứ xem như hai người là chuyện ngoài ý muốn, bước ra khỏi căn phòng này coi như không quen biết quên hết chuyện này đi là xong không phải sao.
Sau khi đã nghĩ ngợi kĩ lưỡng, cô nắm lấy bàn tay anh vẫn nắm chặt khuỷu tay cô mà nhất quyết gạt ra rồi lạnh giọng nói: “Không cần”.
Nói xong câu đó, cô dứt khoát đi ra khỏi phòng để lại trong phòng Lục Thiên đứng như trời chồng một mình ngơ ngác. Nhưng khi anh nhận ra thì Tiểu Văn đã rời đi từ lâu rồi.
____________
Sau buổi sáng hôm đó, Tiểu Văn như bốc hơi khỏi thành phố A vậy, không có một chút tin tức nào. Lục Thiên có điều người đi điều tra nhưng vẫn nhận về con số 0 tròn trĩnh.
Lục Thiên có nhiều lần đến toà soạn mà Tiểu Văn làm việc muốn nói chuyện nhẹ nhàng nghiêm túc với cô nhưng luôn nhận được cái lắc đầu của mọi người khiến anh thất vọng quay về. Từ cái ngày đó, hiệu suất làm việc của anh cũng giảm đi đáng kể, anh không thể tập trung vào công việc một cách chu toàn được, vì trong đầu anh giờ đây chỉ có lời nói sắt thép và gương mặt lạnh lùng thờ ơ của cô mà thôi.
Anh vẫn cố liên lạc với cô nhưng phía đầu dây bên kia chỉ là tiếng tút dài rồi tắt máy.
Hôm nay anh đã chịu đựng hết nổi rồi, anh quyết định đến Doãn gia để hỏi thăm tình hình từ Du Nhiên. Bước vào trong nhà, thấy Du Nhiên đang trò chuyện, vui đùa cùng Tuấn Khải, Lục Thiên đi thẳng vào trong ngồi xuống ghế mà vào vấn đề:
_ Du Nhiên, dạo gần đây em có liên lạc được với Tiểu Văn không?
_ Anh hỏi Tiểu Văn để làm gì? Bình thường anh cũng đâu để ý đến cậu ấy.
Lục Thiên chột dạ nói lắp bắp..
_ Thì… thì cô ấy là phóng viên mà.. công ty anh đang cần thông cáo báo chí một số tin tức, muốn nhờ cô ấy viết bài thôi! Nói đi, em có liên lạc được với cô ấy không?
_ À… vì gia đình của cậu ấy bắt ép quá nên cậu ấy trở về thành phố C đi xem bắt theo sự sắp xếp của gia đình rồi.
_ Cái gì? Thành phố C? Đi xem mắt?
_ Anh hét to như thế để làm gì? Cũng đâu phải chuyện lạ gì chứ, cậu ấy cũng đến tuổi cập kê lập gia đình rồi mà, huống hồ nhìn em có con nhỏ cậu ấy còn thèm muốn nữa kìa.
Lục Thiên tức giận mặt đen như đít nồi nhớ lại cái đêm mà hai người ân ái, hình như anh không dùng biện pháp an toàn thì phải. Càng nghĩ anh lại càng sa sầm mặt mày, cái gì mà không cần anh chịu trách nhiệm chứ? Cuối cùng lại còn dám đi xem mắt. Giang Tiểu Văn, em được lắm! Để tôi bắt được em xem tôi xử lí em thế nào!
Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thiên vội vàng nói cảm ơn Du Nhiên rồi gấp gáp bảo rằng phải đi công tác nên chạy luôn ra cửa. Không quên chào tạm biệt Tuấn Khải, gương mặt non nớt của Tuấn Khải khó hiểu nhìn bác mình…rồi cũng bỏ qua mà tiếp tục chơi đồ chơi của mình.
Du Nhiên cũng khó hiểu nhìn hành động ấy của Lục Thiên nhưng sao cô có cảm giác như mình sắp có chị dâu vậy nhỉ! Cô nhẹ nhàng nhếch môi cười rồi tiếp tục chơi cùng Tuấn Khải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.