Note: Từ chương này Nấm đổi xưng hô một xíu nha. Hạ Dương sẽ xưng với Tề Bạch Ân là “tôi - cậu”, có khi sẽ là “tớ - cậu”. Vì 2 ẻm có cảm giác với nhau rùi nên không xưng "tao - mày" nữa hen.
Lúc này tất cả những người không liên quan trong lớp đều đã đi ra ngoài. Bởi vì họ sợ nếu ở lại lâu hơn nữa thì sẽ bị liên lụy.
Trong lớp 11A1 bây giờ chỉ còn lại Hạ Dương, Tề Bạch Ân, Tề Minh và đám người của Lưu Thiện.
Hạ Dương căng thẳng nhìn Tề Minh, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi sợ kinh khủng. Đầu óc rối loạn, hai chân run rẩy, toàn thân lạnh ngắt. Chỉ biết đứng đờ ra đó nhìn Tề Minh đi đến gần Tề Bạch Ân. Còn bản thân lại chẳng dám làm gì cả.
Cái cảm giác này… từ đâu ra vậy? Trước giờ cậu đâu phải là kiểu dễ sợ hãi?
Lúc này đây có cái gì đó cứ thôi thúc cậu chạy đi, chạy ngay đi, không thể ở lại đây được nữa. Ruột gan Hạ Dương nóng hết cả lên. Sợ, rất sợ, đó là nỗi sợ của một người khi đối diện với kẻ đã giết mình.
Nó dường như là nỗi sợ của nguyên chủ, nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến kỳ lạ. Giống như… đây thật sự là nỗi sợ của cậu vậy!
Bên kia, Tề Minh thong dong tiến lại gần Tề Bạch Ân. Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, anh ta nở một nụ cười ấm áp, giơ tay lên xoa đầu hắn.
“Mới không gặp có ba tháng hè mà Tiểu Ân đã lớn quá rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-tieu-thu-trong-van-np-to-tinh/276793/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.