Khác hẳn với Tề Bạch Ân, lúc này Hạ Dương đang ngồi gục trong taxi, vẻ mặt đăm chiêu nhìn cảnh vật bên ngoài. Không khí ảm đạm bao trùm xung quanh cậu. Cậu đã làm lố quá chăng? Nhân vật chính thụ đâu có cần đến sự quan tâm của cậu, hắn vẫn sống tốt đấy thôi. Tại sao cậu lại phải mềm lòng như vậy? Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm với cảnh ngộ đáng thương của Tề Bạch Ân. Từ đầu đến cuối truyện, mặc dù là nhân vật chính nhưng hắn luôn phải chịu đau khổ. Thậm chí trong nguyên tác, khi “Hạ Dương” chết đi tầm vài năm sau, ba tên tra công bắt giam nhân vật chính thụ, chặt đứt mọi con đường tương lai, danh vọng, sự nghiệp xán lạn của hắn. Bọn họ giam hắn vào một căn phòng tối, xiềng xích trói buộc mọi tự do của một con người đáng thương. Hạ Dương vẫn còn nhớ chi tiết cuối cùng trong tác phẩm là khi ba tên tra công nhẫn nhịn hết nổi, chuẩn bị cưỡng hiếp Tề Bạch Ân thì hắn cắn lưỡi tự sát. Thậm chí cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn vẫn chưa bao giờ được hạnh phúc. Một quyển truyện hay mà lại BE, khiến cho biết bao độc giả phẫn nộ. Lúc đọc đến kết thúc, cậu không hiểu sao lại khó chịu trong lòng. Có một giây phút nào đó Hạ Dương đã từng nghĩ rằng nếu có thể thay đổi cuộc đời bi thương của Tề Bạch Ân thì tốt biết mấy. Vừa nghĩ như thế thì cậu xuyên vào đây. Nếu không bị hành hạ bởi căn bệnh thì cậu đã sớm trở thành bạn bè tương thân tương ái với hắn rồi, đâu cần phải giả dạng thành con gái như thế này. Thấy cậu buồn bã, bác tài xế không nhịn được bắt chuyện: “Cô gái, có chuyện gì khiến cháu buồn hả?” Hạ Dương lắc đầu, lựa chọn im lặng không nói. Bởi cậu không thích tâm sự với người lạ. Mặc dù bị cậu làm lơ, thế nhưng bác tài xế vẫn luôn miệng gợi chuyện chọc cho cậu cười. Nhờ vậy tâm trạng Hạ Dương mới đỡ hơn phần nào. Khi xe lái vào khu biệt thự dành cho người giàu của thành phố A, cậu còn hào phóng trả thêm tiền tip cho bác ấy. Biệt thự Hạ gia là căn biệt thự lớn nhất trong khu này. Nhưng điều đó chưa đủ để diễn tả độ rộng lớn của nó. Biệt thự lớn được chia ra làm năm tòa biệt thự nhỏ. Cái to nhất dành cho Hạ lão gia và Hạ phu nhân ở, bốn tòa còn lại được chia cho bốn anh em các cậu. Đặc biệt hơn nữa, kiến trúc của mỗi tòa mỗi khác nhau, vì Hạ gia chủ trọng phong thủy nên cứ mỗi khi một đứa trẻ ra đời, ông sẽ mời thầy về xem xét và xây sao cho hợp mệnh của các con mình. Tòa biệt thự của Hạ Dương lấy màu trắng và xanh lam làm chủ đạo, vì cậu là mạng Thủy nên tương sinh với hành Kim và tương hợp với chính hành Thủy của mình. Thoạt nhìn vào sẽ cảm thấy mát cả mắt. Mặc dù nguyên chủ đã biết bao lần phá nhà, đòi sơn đỏ vàng cam đủ thứ lên tường, mua những vật dụng tương khắc với bản thân về. Nhưng tất cả đều bị Hạ lão gia quăng hết. Chính vì thế mà khi Hạ Dương xuyên đến đây, cậu được ở trong một căn biệt thự siêu hợp ý của bản thân. Phong thủy muôn năm! Trời đã tối, cậu cũng đã thấm mệt. Hạ Dương về phòng tắm rửa sau đó nằm trên giường. Tưởng là bản thân sẽ ngủ ngay, ai dè cậu lăn qua lộn lại mấy lần vẫn chẳng thể vào giấc nổi. Hạ Dương cầm điện thoại lên nhìn thì thấy hiện tại là một giờ đêm. Chẳng biết Tề Bạch Ân đã ngủ chưa nữa? Lúc chiều tụi đàn em đánh ác như vậy, chẳng biết hắn có ngủ được không? Đau lắm chứ chả đùa! Nhưng mà dù có làm gì thì Tề Bạch Ân vẫn không chịu tiếp nhận Hạ Ôn. Cậu lại không thể dùng thân phận thật để đi giúp đỡ hắn được. Haizz, sáng mai lại phải gây sự với hắn, bởi nếu không làm vậy thì sẽ đi lệch với nguyên tác mất. Không được, không thể bỏ cuộc như thế! Cậu phải cứu lấy cuộc đời của bản thân, xoa dịu nỗi đau của Tề Bạch Ân. Hạ Dương sực nhớ ra, hình như hồi nãy trước khi đi về, cậu có nghe hắn ho vài cái. Chắc là bị thương còn ráng chạy đi làm thêm nên trúng gió, bị cảm rồi. Ừm… lúc tiếp xúc khi bị té… cả người hắn cũng nóng bừng lên, chắc hẳn là bị sốt nhẹ rồi. Cậu cầm điện thoại search cách để giải cảm giữ ấm người thì thấy Google hiện ra một loạt các biện pháp. Trong đó, hợp với Hạ Dương nhất có lẽ là cách làm nước sả gừng*. Vì nó dễ làm, nguyên liệu lại có sẵn ở nhà. Hạ Dương đặt đồng hồ báo thức lúc 5h sáng sẽ dậy, nấu nước sả gừng giờ đó là hợp lý rồi, có như vậy thì nó mới giữ được độ ấm. Sau đó cậu đắp chăn ngủ một giấc. —------- Đúng 5h, báo thức reo, cậu đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lết xuống bếp. Giờ này người giúp việc nhà cậu đã dậy rồi, thế nhưng Hạ Dương không muốn làm phiền họ. Cậu tự tìm khắp căn bếp, cuối cùng cũng thấy những nguyên liệu cần thiết. Đang lúc nấu hăng say thì cửa biệt thự của cậu bỗng mở toang ra. Một người đàn ông cao lớn mặc vest đi vào. Gương mặt hắn rất đẹp nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, cả người toát ra một vẻ nghiêm nghị chỉ những ông lớn mới có. Đôi giày da đắt tiền theo từng bước đi của hắn mà va chạm với sàn nhà, vang lên những âm thanh “cộc cộc” khiến người ta khó chịu. Hắn vừa đi vừa cởi cà vạt, động tác nam tính quyến rũ hút hồn người, miệng lẩm bẩm: “Cảnh Ngôn, A Ngôn của anh…” Hắn càng đến gần, hơi rượu càng tỏa ra khắp nơi. Hạ Dương khó chịu bịt mũi lại, cậu quát lên: “Anh cả, anh đi nhầm nhà nữa rồi. Biệt thự của anh bên kia kìa!” Người đàn ông đang chìm trong men say nghe vậy bỗng bừng tỉnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cậu, sau khi xác định được đó là em trai mình thì liền dịu xuống. Hạ Dương tay cầm muỗng, miệng nói: “Anh có nhớ anh dâu thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Đêm nào cũng đi xã giao rồi lại uống đến tận sáng mới về. Ba ngày liên tiếp anh đi nhầm nhà rồi đấy. Hôm kia anh ngủ trong biệt thự của anh hai. Hôm qua anh vào tòa của anh ba, mặc dù anh ấy đang ở Mỹ nhưng mà check camera thấy cái thây cao to của anh trên giường, ảnh tức muốn xỉu ngang luôn. Rồi hôm nay anh lại sang biệt thự của em…” “Tiểu Dương.” “...Dạ.” “Im miệng.” Hạ Dương: Rén!! Bằng thế lực nào mà cậu dám chửi anh cả vậy trời? Không sai, người đàn ông đi nhầm biệt thự này chính là anh cả của Hạ Dương - Hạ Thành Chí. Hạ Thành Chí đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn liếc nhìn thứ cậu đang nấu, cười khẽ: “Có bạn gái?” Hạ Dương: “???” “Hôm nào dắt về cho cả nhà nhìn một cái.” “Em không có!” Hạ Dương cãi: “Em nấu cái này để giải cảm cho bạn em, cậu ấy bị cảm.” Mặt Hạ Thành Chí đanh lại: “Em có bỏ độc vào không đấy?” Hạ Dương: “...” Nếu có điều gì khiến Hạ Dương thắc mắc nhất thì đó là… cậu có thể thoải mái OOC với người nhà Hạ gia. Cậu cũng chẳng biết tại sao nữa? Từ lúc mới xuyên vào cậu đã thấy điều đó. Dù cậu có đột ngột thay đổi tính cách thì khi đứng trước mặt ba mẹ và các anh, cậu vẫn mạnh khỏe vui vẻ, không bị bệnh gì cả. Chính vì thế mà khi ở trước mặt gia đình, cậu được làm chính bản thân mình. Hạ Dương: “Anh kệ em đi. Anh mau về đi ạ!” “Che che giấu giấu cái gì? Không phải bạn gái chẳng lẽ…” Hắn nhìn cậu với ánh mắt thăm dò: “Là bạn trai à?” Hạ Dương chẳng biết nên nói sao, cậu rầu rĩ: “Không phải ạ! Em chưa có người yêu, anh đừng ở đó đoán già đoán non nữa. Dành sức lực đi kiếm anh Cảnh Ngôn về đi kìa, em thấy anh nhớ anh ấy sắp điên rồi.” Hạ Thành Chí cười, ánh mắt hiện lên sự điên cuồng: “Yên tâm, em ấy sẽ sớm trở về thôi.” *Nước sả gừng có công dụng được biết đến với công dụng giải cảm, hạ sốt. Khi cơ thể cảm thấy mệt mỏi, cảm lạnh của thời tiết thì có thể sử dụng ngay loại thức uống này (thaoco.com).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]