Trong phút chốc Bạch Ân không nhịn được, hắn đè Hạ Dương xuống giường hôn ngấu nghiến.
“Chúng ta là người yêu, là người yêu!”
Bạch Ân quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, chơi đùa trong khoang miệng ấm nóng của cậu. Hắn tham lam ôm lấy Hạ Dương như ôm báu vật quý giá nhất trên đời. Một tay hắn đè chặt hai tay đang giãy giụa của cậu lên đỉnh đầu, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà thô bạo xé đi chiếc áo thun cậu đang mặc. Bàn tay to lớn thô ráp chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại khiến Hạ Dương tê rần cả người.1
Cậu lắc đầu, tránh khỏi nụ hôn như mưa rền sấm dữ, vì quá hoảng sợ mà khóc nấc lên: “Hức hức… sao cậu… làm vậy với tôi?”
Bạch Ân nắm lấy cằm cậu, ép cậu xoay mặt lại đối diện với mình, hắn cười lạnh, thanh âm vang lên đầy tức giận: “Tôi làm đến như vậy rồi mà cậu còn không hiểu sao?”
“Hiểu? Hiểu cái gì cơ? Hức hức, rõ ràng chúng ta là bạn cơ mà. Ân Ân, cậu đang đi quá giới hạn rồi!”
“Bạn? Ai muốn làm bạn với cậu?” Bạch Ân cố kìm nén cơn tức giận của bản thân, thanh âm gằn xuống: “Tôi xem cậu như người yêu mà đối đãi. Còn cậu chỉ nghĩ tôi là bạn thôi ư?”
Nghe vậy, trái tim của Hạ Dương không hiểu sao lại đột nhiên nhói đau. Thật sự cậu chỉ xem Bạch Ân là bạn thôi ư? Có bạn bè nào mà hôn nhau, ôm nhau ngủ chung một giường, lại còn giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý không? Hơn nữa…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-tieu-thu-trong-van-np-to-tinh/1933770/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.