Ánh mắt Tề Bạch Ân tối sầm, mày kiếm nhíu lại tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng hắn tôn trọng ý kiến của cậu. Hắn biết mình không thể vội vàng được, bởi tuy rằng cộng số tuổi hai kiếp lại hắn đã hơn ba mươi, nhưng Hạ Dương thì khác, cậu mới có mười bảy tuổi thôi.
Mười bảy tuổi, vẫn chưa thành niên, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, hắn không thể làm như vậy được.
Tề Bạch Ân thở dài đầy tiếc nuối, sau đó lấy một cái mền quấn quanh thân cậu: “Xin lỗi, là do tôi gấp quá.”
“Cũng không cần phải xin lỗi.” Mặt Hạ Dương đỏ cả lên: “Không phải tôi không muốn làm. Mà vì tôi chưa thật sự sẵn sàng cho việc đó.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” Tề Bạch Ân xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng an ủi: “Nhưng đừng tưởng vì vậy mà tôi tha cho cậu. Vừa tốt nghiệp thì có thể chứ?”
Hạ Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Bạch Ân hài lòng mỉm cười: “Được rồi, ngoan quá. Trời cũng đã tối rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.”
“Không được, tôi còn chưa ra chơi với mọi người. Hơn nữa sắp đốt lửa trại rồi, một mình tôi ngồi trong đây chán chết!”
“Nghe lời, bây giờ chân cậu đang bị thương, không có đi đâu hết.”
Hạ Dương bĩu môi: “Bộ cậu là cha tôi hay sao mà đi cấm cản như thế?”
“Không phải, tôi là người yêu của cậu.” Tề Bạch Ân cười khiêu khích nhìn cậu: “Nhưng nếu cậu muốn gọi tôi là baba thì cũng được thôi.”
“Móa nó, sao trước đây tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-tieu-thu-trong-van-np-to-tinh/1933708/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.