Tối đó, Linh Lan ngồi ở phòng khách chờ đến tận ba giờ sáng mới thấy Đình Nam lọ mọ chao đảo về nhà.
Linh Lan vội vàng chạy tới đỡ anh vào trong nhà, sau khi giúp anh lau người thay đồ xong xuôi, cô mới thở phào ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt trên giường, cô không biết anh đã ngủ hay đang cố tình tránh mặt cô, nếu không muốn gặp thì chỉ cần không trở về là được rồi, dù sao anh cũng đâu phải có mỗi căn nhà này.
Linh Lan đưa tay niết niết gương mặt điển trai của Đình Nam, lớp da này thật sự không tồi, so với Rabanut thì sao nhỉ? Nực cười là mười năm làm tình nhân cô lại chưa một lần dám nhìn thẳng mặt người ấy, nhưng ngẫm lại thì thần làm sao giống người, có lẽ chỉ có một con mắt hoặc hai cái miệng chăng?
- Hầy, phải chi anh không yêu cô ta thì tốt rồi.
Linh Lan than thở một câu, nếu người Đình Nam yêu không phải Á Hân thì cô không cần phải lừa gạt tình cảm của anh, dù chỉ là rung động nhất thời nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Tuy nhiên Linh Lan không hề biết rằng Đình Nam vốn không say đến mức quên hết trời đất, chẳng qua anh không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cô nên mới giả vờ thôi. Bây giờ nghe cô than thở thế này, trái tim anh lại hơi nhói.
Cô đang buồn vì biết anh vẫn còn yêu người cũ sao?
Trong giọng nói của cô, anh nghe ra một điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-nguoi-trong-long-cua-ke-thu-ba-bao-nuoi/2529513/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.