Chương trước
Chương sau
Linh Lan ngạc nhiên nhìn ông cụ Trần, cô chưa kịp nói gì thì ông cụ đã lên tiếng trước:

- Con đừng vội từ chối, đây là thứ con đáng được nhận, ông chỉ muốn xin con một điều đó là hãy tha thứ cho thằng Lâm, nó không phải đứa trẻ hư, sở dĩ năm xưa bắt nạt con là vì nghe lời người ta xúi bậy. Với cả ông nghĩ nó cũng gặp quả báo của chính nó rồi.

Nói đến đây ông cụ Trần thở dài, Bảo Lâm đã nhiều lần bày tỏ rằng cậu ta thích Linh Lan, đợi đến khi cậu ta biết sự thật thì có lẽ sẽ hiểu thế nào là đau khổ.

- Hiện giờ mẹ chồng của con đã điên rồi, hôn nhân của thằng Quốc cũng trên đà đổ vỡ, đúng là ác giả ác báo mà.

Linh Lan cúi đầu lắng nghe ông cụ than thở, đợi khi ông cụ nói xong rồi cô mới lên tiếng:

- Vẫn chưa biết kẻ nào đã thuê giang hồ đánh cha và em con bị thương nặng.

Ông cụ Trần gật gù đáp:

- Ông cũng đang cho người điều tra đây, ông từng dò hỏi thằng Quốc rồi, có vẻ nó không biết gì về chuyện đó, phần lớn là do con Hân chủ mưu rồi.



Linh Lan không nói gì, lời của ông cụ cũng là suy đoán của cô, nhưng cô không muốn tha cho Bảo Quốc, bởi suy cho cùng thì bi kịch đời cô đều do anh ta gây ra.

Linh Lan đặt tay lên xấp tài liệu trên bàn, hỏi:

- Ông không sợ con sẽ khiến Trần thị sụp đổ sao?

Dù gì thì Trần thị cũng là tâm huyết của ông cụ Trần, ông cụ thật sự sẽ vì áy náy mà giao vào tay cô ư?

Ông cụ Trần không đáp chỉ lắc đầu mỉm cười, thật ra ông cụ cũng đang đánh cược, ông cược Linh Lan sẽ không khiến ông thất vọng.

Linh Lan mang theo xấp tài liệu rời khỏi phòng pha trà.

Cô không trở về bệnh viện mà bắt xe chạy đến biệt thự riêng của Đình Nam, sau đó trốn tránh một mình ở bên trong suốt cả buổi chiều.

Khi Đình Nam viawf trở về thì đã thấy cô co ro trong góc giường, khuôn mặt u sầu ủ dột trông vô cùng buồn phiền.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:

- Buồn chán không? Anh đưa em đi hóng gió nhé.

Linh Lan lắc đầu, cô nhìn Đình Nam, sau khi tự cổ vũ bản thân xong cô bèn nói:

- Anh giúp em công kích Bảo Quốc một lần nữa được không?



Đình Nam vừa nghe cô nhắc đến tên chồng cũ thì sắc mặt hơi khó coi, nhưng rất nhanh sau đó anh đã điều chỉnh được cảm xúc của anh, anh không thích là một chuyện, tuyệt đối không thể giận cá chém thớt lên đầu cô.

Anh hít sâu một hơi rồi hỏi:

- Anh có thể tấn công Trần thị, nhưng có thể làm nó lung lay hay không thì anh không chắc.

- Không cần đánh cả Trần thị, em chỉ muốn anh nhắm vào một mình Bảo Quốc, chiếm lấy vận may của anh ta rồi biến anh ta thành một kẻ bất tài vô dụng. - Linh Lan híp mắt đầy nguy hiểm, nói.

Đình Nam không nói hai lời lập tức gật đầu, đối phó cả Trần thị thì anh không xác định mình có bao nhiêu phần trăm thắng, nhưng khiêu chiến một mình Bảo Quốc thì anh tự tin mình có thể đè đầu anh ta xuống bùn lầy.

Anh đã cho người điều tra về cuộc sống của Linh Lan khi còn ở nhà họ Trần rồi, sau khi biết được những gì cô đã trải qua, anh chỉ hận không thể băm thây từng người trong gia đình Bảo Quốc ra thành trăm mảnh.

Hơn nữa anh hy vọng sau khi mình giúp Linh Lan trả được thù rồi thì cô sẽ ở lại bên cạnh anh. Những lời cô nói khi say rượu không giống nói dối, rất có thể cô thật sự đã làm tình nhân cho gã đàn ông nào đó mười năm và sinh con cho gã, nhưng rõ ràng cô chỉ mất tích hơn một năm và không ai biết cô đã đi đâu.

Điều mâu thuẫn này nhắc cho anh nhớ bí mật về cô còn quá nhiều, anh không dám chắc mình có thể giữ được cô ở lại với mình, lỡ như một ngày nào đó cô biến mất thì anh phải đi đâu tìm cô đây?

Ôm tâm trạng lo âu sẽ mất Linh Lan, Đình Nam chiến đấu với Bảo Quốc vô cùng hung hãn, bất kể anh ta để mắt đến dự án nào thì anh cũng đều sẽ tìm mọi cách đoạt lấy dự án đó cho bằng được.

Cho dù định hướng của nó không phù hợp với sự phát triển của W group thì anh cũng quyết phá cho hôi.

Liên tiếp gặp thất bại, uy tín của Bảo Quốc trong Trần thị đã sụt giảm đến mức báo động, chỉ vài ngày sau đó, một cuộc họp cổ đông đã diễn ra, nhóm chủ quản cao cấp muốn bãi bỏ chức vụ của Bảo Quốc và tiến hành bầu người mới lên thay.

Xoảng!

Bảo Quốc đập phá đồ đạc trong văn phòng của mình, miệng không ngừng chửi mắng đám người ác độc kia.

Anh ta cống hiến cho Trần thị bao nhiêu năm qua không có công lao cũng có khổ lao ấy vậy mà bây giờ lại muốn bãi miễn chức vụ của anh ta, thử hỏi cuộc đời này có quá bạc bẽo hay không vậy?

Đôi mắt của Bảo Quốc đã long lên sòng sọc. Gần đây anh ta bị Á Hân tra tấn tinh thần nên rất dễ nóng nảy.

Rầm!

Đình Nam siết chặt nắm đấm rồi nện mạnh xuống cái bàn khiến nó chao đảo.

- Các người đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Trần thị tuyệt đối là của tôi.

Cuộc họp cổ đông diễn ra, Bảo Quốc sải bước đi vào phòng họp, sắc mặt của anh ta vẫn hồng hào khỏe mạnh, không hề giống một kẻ sắp bị tước quyền thừa kế cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.