Hôm nay Gia Kỳ kết thúc buổi học học trở về nhà, nhìn phòng khách trống trơn nó buồn bã ngồi súc trên sô pha mà buồn bã.
Đầu tiên là dì Linh Lan đi rồi, sau đó ba cũng biến mất luôn, mặc dù bà nội vẫn luôn yêu thương nó nhưng nó vẫn cảm thấy mình vẫn rất cô đơn, phải chăng nó là đứa trẻ hư nên cha và dì không muốn ở bên cạnh nó nữa.
Nghĩ đến đây nước mắt của Gia Kỳ rơi lã chã, tiếng khóc nghẹn đứa nhỏ khiến người ta nhìn mà thương.
Bà Tuyết bước xuống lầu nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng cay cay, Đình Nam và Linh Lan mất tích đã bốn tháng, bà đã báo án cũng bỏ tiền nhờ người tìm nhưng hai người giống như bốc hơi vậy.
Cho đến hiện tại bà cũng dần chấp nhận hai người lành ít dữ nhiều rồi.
Bà Tuyết tiến tới ngồi bên cạnh Gia Kỳ, an ủi nó:
- Gia Kỳ ngoan đừng khóc, cuối tuần này bà nội dẫn con đi dã ngoại chịu không?
Bé Gia Kỳ lắc đầu nức nở:
- Con nhớ ba và dì lắm, bà nội cho con gặp họ đi được không?
Bà Tuyết đau lòng thầm nghĩ bà nội cũng muốn gặp, chỉ là… có lẽ âm dương cách biệt rồi.
- Mẹ, tụi con về rồi.
Bà Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói phát ra, đó là giọng của Đình Nam, con trai bà.
Bà chưa kịp phản ứng thì bé Gia Kỳ đã chạy ra ngoài hô to:
- Ba về rồi! Dì Linh Lan cũng về rồi!
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-nguoi-trong-long-cua-ke-thu-ba-bao-nuoi/2529420/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.