Chương trước
Chương sau
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 91

___________

Nghĩ lại cảnh lúc nãy cô bắt gặp khi vào phòng với Huỳnh Di nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn

và cậu bé trông hoàn toàn vô cùng kinh hãi, cô không khỏi cảm thấy rất đau khổ. Đồng thời, cô ngạc nhiên rằng một người có thể bị tổn thương khủng khiếp

trong khi người kia không hề bị thương.

“Chắc là nghiệp chướng. Tên khốn đó đã từng bắt nạt cậu và cuối cùng hắn đã phải nhận quả báo của mình ………. ”

Cô khẽ nói nhỏ và cảm thấy có chút chạnh lòng.

Trước đó, cô đã nghĩ rằng anh chàng Huỳnh Di này là bạn của Chí Chu nên cô vui vẻ cho họ vào, nhưng hóa ra, người thanh niên đẹp trai này thực sự là thủ

phạm chính bắt nạt Chí Chu —— Anh ta thực sự không hiểu rằng tác hại gây ra cho con người bằng lời nói có thể tồi tệ hơn nhiều so với bạo lực thể chất.

Về việc bệnh viện nên bồi thường như thế nào cho Huỳnh Di, đó là chuyện để trưởng khoa giải quyết. Nó không liên quan gì đến một y tá nhỏ như cô ấy.

“Em chắc đã sợ lắm. Em nghỉ ngơi một chút đi, chị sẽ không làm phiền em nữa. ”

Sau khi xác nhận rằng cậu bé thực sự không bị thương và xác nhận rằng ngày mai bác sĩ Dã sẽ đến để kiểm tra tình trạng tinh thần của cậu, cô y tá một lần nữa chửi rủa Huỳnh Di trước khi rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng cô.

Cậu bé đã thay một bộ quần áo bệnh viện mới và nằm cuộn tròn trên giường. Cậu mệt mỏi và uể oải, nhưng cũng có chút sợ hãi.

Ngay khi đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu đột nhiên cảm thấy một làn gió lạnh. Nó làm cậu tỉnh và cậu mở mắt ra bối rối.

Trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng đang đứng cạnh giường nhìn xuống cậu.

“Anh trai Nguyên Hoài? Tại sao anh lại ở đây?"



Cậu bé bật đèn ngủ. Phản ứng đầu tiên của cậu ấy là ngạc nhiên nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm trước và phản ứng lạnh lùng của Tạ Nguyên

Hoài, sau đó cậu ấy đã sợ hãi. Cậu vô thức thu mình vào trong chăn vì sợ Tạ Nguyên Hoài lộ ra vẻ chán ghét.

“…….Sao em vẫn chưa đến tìm tôi?”

Sau một hồi im lặng, Tạ Nguyên Hoài đột nhiên lên tiếng.

“……..?” Cậu bé lộ rõ ​vẻ bối rối.

“Tại sao ……… đến giờ em vẫn trốn tránh tôi?”

Tạ Nguyên Hoài đột nhiên ngẩng đầu. Vẻ mặt anh không còn lãnh đạm như trước nữa và có chút tức giận trên khuôn mặt tuấn tú. Nhưng so với sự tức giận,

biểu hiện của anh ấy là một biểu hiện tổn thương và thất vọng hơn.

“Ngày đó em nói thích tôi. Nói xong, em liền bỏ lại tôi. Em…. Có bao giờ em xem xét tình cảm của anh không? ”

“………….” Cậu bé mở và đóng miệng. Cậu không hiểu tại sao Tạ Nguyên Hoài lại tức giận. Cậu ấy rời đi vì cậu ấy đang xem xét tình cảm của Tạ Nguyên Hoài …….

"Anh trai Nguyên Hoài, anh- anh không ghét em chứ?"

Suy nghĩ hồi lâu, cậu bé chợt hiểu ra những lời của Tạ Nguyên Hoài có ý gì. Tuy nhiên, cậu ấy không chắc chắn, vì vậy cậu ấy thu mình lại và hỏi với một chút

ngập ngừng.

“Tại sao em lại nghĩ rằng tôi sẽ ghét em ……”

Tạ Nguyên Hoài nhẹ nhàng trả lời. Anh ngồi xuống mép giường và lần này cậu bé không trốn anh nữa. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần cậu bé và nhẹ nhàng ôm mặt

cậu bé.

“Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng mình không đủ tư cách để tiếp cận em. Em có một tương lai tươi sáng nhưng anh …….. ”



Không còn gì cả.

Ngón tay anh lạnh như băng. Nó khiến cậu bé rùng mình và cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể.

Nhưng ngay cả với phản ứng này, Tạ Nguyên Hoài cũng không buông tha. Thay vào đó, anh tiến lại gần và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu.

Trên thực tế, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, anh đã yêu cậu bé này rất sâu.

Có phải đó là tình yêu sét đánh không? Hay đó là sự mê hoặc không thể giải thích được? Nó không quan trọng —– Sự tồn tại của anh ấy. Chỉ có cậu bé này mới

có thể nhìn thấy và chạm vào anh. Vì vậy, toàn bộ bản thể và sự tồn tại của anh ấy đều thuộc về cậu bé này.

Anh ấy ban đầu chỉ hài lòng với điều này. Đúng như anh ấy nói lúc nãy, anh ấy không đủ tư cách để có được cậu bé nên anh ấy nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh

cậu là anh ấy sẽ hài lòng.

Nhưng sau khi đợi trong sân cả ngày trời mà không thấy cậu bé, trong lòng anh đã hình thành một vết nứt nhỏ. Lòng tham và dục vọng đen tối hình thành, và

nó thì thầm với anh ——

[Đừng đạo đức giả như vậy làm được gì.]

[Ngươi muốn em ấy.]

[Ngươi muốn tình yêu của em ấy. Ngươi khao khát em ấy chỉ nhìn mỗi ngươi.]

[Không một ai. Không ai có thể lấy em ấy khỏi ngươi.]

[Em ấy là của riêng ngươi.]

………..Đúng. Chí Chu là của anh. Tiểu Chu là của anh. Chỉ là của anh. Em ấy chỉ có thể là của mình.

P/s: Dành ba giây để like cho ta nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.