Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 147
_________
“Đây là nhà của chú. Gia đình cháu đang ở bên ngoài ”. Chu Lẫm Nhiên nở nụ cười. “Cháu ngủ quên nên người nhà để cháu ở đây nghỉ ngơi. Đừng lo, chú sẽ chăm sóc cho cháu ”.
“Cảm ơn chú nhưng cháu không muốn làm phiền chú. Cháu muốn tìm mẹ và bố của cháu ”.
Không nhìn thấy bố mẹ, cậu bé vẫn còn chút sợ hãi. Căn phòng này cũng rất lạ. Mặc dù đồ trang trí rất sang trọng, nhưng không có cửa sổ nên cậu bé không thể biết đó là ngày hay đêm. Giữa phòng còn có một tấm màn đen dày. Từ đằng sau nó, cậu có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa hồng cũng như mùi lạ của thứ gì đó khác.
Cậu bé cạy chăn muốn ra khỏi giường nhưng lại bị Chu Lẫm Nhiên giữ chặt. Dù không dùng nhiều sức lực nhưng sức mạnh của người lớn là thứ mà một đứa trẻ không thể cưỡng lại được. Cậu bé không thể ra khỏi giường nên chỉ có thể ngồi xuống.
Người thiếu niên ngồi ở mép giường với một nụ cười. Y nói với cậu bé: “Chí Chu, cháu muốn đi đâu? Cháu nên ở lại và nghỉ ngơi tại đây. Chú sẽ chăm sóc cho cháu. Đây, đưa tay cho chú ”.
Vì lý do nào đó, mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng cậu bé cảm thấy hơi sợ hãi. Mặt cậu bé tái đi và cậu ngập ngừng đưa bàn tay của mình ra sau đó được Chu Lẫm Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy.
"……….Chú?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-nu-hon-de-xoa-tro-choi-sinh-ton/2859102/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.