Trong bối cảnh này, Ngô Gia Hiên không có bất kỳ tình cảm nào với Thừa Chí Chu và thậm chí còn là bạn của Bạch Nghiễm nên y không thể làm gì và chỉ có thể bình tĩnh quan sát. Ngay cả khi họ bị nghi ngờ, Ngô Gia Hiên cũng phải giúp che đậy.
Tâm trạng của Ngô Quang Giang có phần trầm xuống nhưng khi ánh mắt của những người khác chuyển đến cậu, cậu đã cố hết sức để nở một nụ cười hồn nhiên và cậu tò mò nhìn quanh trường. Đồng thời, cậu nhấn nút chụp của máy ảnh và chụp một vài bức ảnh.
Đúng lúc này, họ đã bước vào khuôn viên của trường trung học Chengnan. Trường trung học Chengnan từng là trường tốt nhất thành phố. Quỹ của nó rất dồi dào và bản thân khuôn viên trường rất đẹp.
Sau khi bước vào, họ thấy mình đang đối mặt với một bãi cỏ rộng lớn. Đúng ra, cũng nên có một tảng đá lớn có khắc khẩu hiệu của trường học và hai cây đứng ở hai bên, nhưng đá và cây đã được chuyển đi rồi chỉ còn lại một khoảng đất trống.
“ Tiểu Giang, nơi này rất tối. Em đang chụp ảnh cái gì vậy? Mấy tấm đó có nhìn rõ không? ”
Thẩm Tề sôi nổi, và cô ấy thích trẻ con. Cô ấy nhìn thấy Ngô Quang Giang chụp ảnh mọi thứ trong khi không sử dụng bất kỳ đèn flash nào và hỏi cậu vì tò mò.
“Hehe, không thành vấn đề đâu. Em chỉ lấy nó một cách ngẫu nhiên ”. Ngô Quang Giang ngẩng đầu lên và mỉm cười khi nói điều này với cô.
“Máy ảnh của em rất đẹp. Em đã chụp những bức ảnh nào? Em có thể cho tôi xem được không?"
Cô gái quyến rũ chớp mắt và cười hỏi. Máy ảnh của cậu bé thực sự rất tốt. Toàn thân nó màu đỏ, và nắp máy ảnh bằng da có sừng quỷ nhỏ và đuôi quỷ. Với ống kính máy ảnh, nó trông giống như một con quỷ nhỏ vuông một mắt.
“Em không thể. Em đã nói rằng em chỉ lấy nó một cách ngẫu nhiên. " Ngô Quang Giang giấu camera đằng sau và lè lưỡi. Sau đó cậu vui vẻ nói: “Hãy đợi cho đến khi kỹ năng của em được cải thiện. Khi đó, em có thể cho chị Thẩm Tề xinh đẹp xem và em thậm chí có thể chụp những bức ảnh xinh đẹp cho chị nha ”.
"Em rất tốt nhớ giữ lời nói của em nha." Thẩm Tề đã hạnh phúc.
Đi ở phía trước, Bạch Nghiễm nắm chặt tay Thừa Chí Chu và vẫn chưa buông ra. Cậu thậm chí còn dùng ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay của Thừa Chí Chu.
Hai má Thừa Chí Chu đỏ bừng và nóng bừng. Anh xấu hổ đến mức không muốn quay lại. Anh muốn rút tay ra, nhưng anh đã gặp phải ánh mắt thất vọng của Bạch Nghiễm và cậu thậm chí còn được hỏi: "Em có ghét nó không?"
"Không ghét lắm………."
Thừa Chí Chu cảm thấy đầu mình hấp háy khi anh mở và đóng miệng. Cuối cùng thì anh cũng không thể phủ nhận.
Trong bối cảnh ban đầu, anh và Bạch Nghiễm là người yêu của nhau. Nếu họ có bất kỳ dấu hiệu từ chối nào, họ có thể bị nghi ngờ và thành thật mà nói, anh không ghét điều đó. Anh chỉ cảm thấy khó chịu khi bị người khác nhìn vào …….
"Cảm ơn Chí Chu."
Nghe câu trả lời của anh, khóe mắt Bạch Nghiễm cong lên, cậu đột nhiên tiến về phía trước và đặt một nụ hôn nhanh lên má Thừa Chí Chu. Điều này khiến người sau lập tức mở to mắt, giơ tay che chỗ vừa hôn. Mặt anh đỏ bừng và không nói nên lời.
"Tôi thực sự yêu em rất nhiều."
Người đàn ông đẹp trai thì thầm điều này vào tai anh. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai và cổ và ngay lập tức nó khiến não của Thừa Chí Chu quá nóng. Lưng anh như có luồng điện chạy qua và chân anh hơi mềm.
“Anh Bạch, đủ rồi! Đừng bắt nạt những con chó độc thân của chúng tôi nữa! ”
Triệu Tiểu Sơn hét lớn và thậm chí còn giả vờ chà xát khắp cẳng tay như thể anh đang nổi da gà.
Những lời nói của anh ta đã đáp ứng được sự đồng tình nhiệt thành trong nội bộ của Thừa Chí Chu. Anh thực sự muốn nói với Bạch Nghiễm rằng đừng như thế này và rằng anh ấy đã làm điều đó. Trái tim của anh không mạnh mẽ như vậy, và anh thực sự không thể chịu đựng được nó!!
"Tôi không nghĩ Anh Bạch thực sự cần nhớ đến chúng tôi." Âu Vân lộ ra vẻ chán nản. “Chỉ cần anh nhớ Đàn em Thừa là đủ rồi. Chúng tôi không là gì trong mắt anh cả ”.
"Chúng ta vẫn nên giúp Anh Bạch khôi phục trí nhớ." Lương Văn Bân chăm học đẩy kính lên và nói, "Tôi nghĩ anh Bạch chắc hẳn muốn nhớ anh ấy và Đàn em Thừa đã gặp nhau ở trường như thế nào."
"Tại sao cậu không nói với tôi?" Bạch Nghiễm cuối cùng cũng quan tâm và nhìn sang họ.
“Đây rồi, anh Bạch. Nhìn kìa, sân bóng rổ đó. ”
Âu Vân chỉ vào sân bóng rổ bị che khuất một phần bởi tòa nhà dạy học.
“Hôm đó sau khi tan học, chúng ta đi chơi cùng nhau và vừa đi ngang qua thì tình cờ gặp Đàn em Thừa, người đã bị mất một trong những chiếc máy trợ thính. Em ấy đang rất tuyệt vọng nhìn xung quanh và, khi Anh Bạch nhìn thấy nó, anh đã đi tới hỏi người em trai chuyện gì đã xảy ra. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, anh đã giúp em ấy tìm máy trợ thính. Ngay cả khi trời đã tối và tôi đã chơi bóng rổ xong, hai người họ vẫn ở đó nhìn xung quanh. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]