Chương trước
Chương sau
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 230

_________

Trên nửa mái còn lại được bao phủ bởi màn đêm, Tô linh còn lại nói

với Âu Vân và Triệu Tiểu Sơn một cách vô cảm:

"Các ngươi có muốn

sống không? Chỉ cần Bạch Nghiễm chết, các ngươi có thể rời khỏi đây an toàn. ”

“Nếu hắn không

muốn nhảy, các ngươi có thể đẩy anh ta xuống. Bất kể các ngươi sử dụng

phương pháp nào, chỉ cần hắn chết thì các ngươi sẽ được tự do ”.

Nói xong, anh ta nhìn Ngô Gia Hiên và Thẩm Tề: "Điều tương tự

cũng áp dụng cho các ngươi."

"Không……."

Thẩm Tề lắc đầu với đôi mắt đỏ. Âu Vân và Triệu Tiểu Sơn sắc

mặt tái nhợt. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên đầu và những dấu hiệu xung

đột hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Biểu cảm của họ vặn vẹo và biến dạng và

cuối cùng họ không thể làm được nữa. Họ ngồi trên mặt đất và kêu lên:

“Không, tôi không thể làm được ……… Tôi không thể giết người ……..”

“Tô linh, làm ơn. Tôi biết chúng tôi đã sai. Chúng tôi

đã thực sự sai. Tôi sẽ thừa nhận những sai lầm của mình và cúi đầu xin lỗi cậu. Chúng tôi thực sự hối hận về những gì chúng tôi đã

làm. Hãy để chúng tôi đi. Làm ơn, tôi cầu xin cậu! ”

"Ngươi có nhảy

hay không?"

Tô linh thờ ơ với lời cầu xin của họ và chỉ lạnh lùng nhìn Bạch

Nghiễm.

"Tôi sẽ nhảy."

Bạch Nghiễm nhẹ nhàng đặt xác Thừa Chí Chu xuống đất. Cậu bước vài bước và di chuyển đến mép sân thượng. Đứng trước

cái lỗ trên hàng rào, cậu nói:

"Nhưng cậu phải cho Chí Chu trở lại bình

thường."

Âu Vân và Triệu Tiểu Sơn sợ hãi và bối rối: “Anh Bạch

!! Không!!"

“………….”



Nhưng ngay cả như vậy, Tô linh vẫn yên lặng. Xem ra nếu không

nhìn thấy Bạch Nghiễn từ đó nhảy xuống, y sẽ không

làm gì được.

“Bạch Nghiễm! Bạch Nghiễm! ”

Nhìn thấy Bạch Nghiễm đang đứng trên mép sân thượng, Thừa Chí Chu

kêu lên tên cậu với khuôn mặt tái

mét. Anh muốn cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, nhưng mọi thứ đều vô ích.

Mặc dù anh hiểu rằng Bạch Nghiễm chắc chắn

sẽ không nhảy từ đó và chỉ làm vậy để đánh lạc hướng Tô linh, anh lo lắng rằng Tô

linh sẽ đột nhiên làm điều gì đó khiến Bạch Nghiễm ngã xuống.

Cho dù muốn báo thù, y cũng

không nên làm như vậy với người mất lỗi!

Thừa Chí Chu nhìn sang Tô Linh bên cạnh. Trong lúc hoảng hốt,

anh chợt nghĩ nếu Tô Linh bên cạnh anh là chủ nhân của vụ án này và nếu bây giờ

có thể hôn Tô Linh thì anh sẽ có thể kết thúc vụ án và Bạch Nghiễm sẽ không bị thương.!

Nhưng ai trong hai Tô linh là có thật? Anh nên hôn ai?

Lo lắng, Thừa Chí Chu không thể phân biệt được giữa

chúng. Cho dù muốn đi hôn Tô Linh kia, trước tiên vẫn cần hôn Tô Linh bên

cạnh.

Cảm nhận được Thừa Chí Chu ánh mắt nhìn về phía mình, thiếu niên

ánh mắt vừa động, cũng nhìn lại. Sau đó y đột nhiên nhìn thấy Thừa Chí Chu nghiêng về phía mình và hôn

thẳng lên môi y.

“………..”

Cậu thiếu niên tròn mắt kinh ngạc. Bàn tay nắm lấy tay Thừa

Chí Chu rơi xuống. Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy ý thức của mình lắc lư

và cơ thể cảm thấy nặng nề. Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đã

trở lại bên trong cơ thể của chính mình và người kia đang đứng cách anh không

xa.

Vì trước đó có một sự cố khiến nụ hôn với boss bị trì hoãn và quyền lực có hiệu lực, và vì Thừa

Chí Chu không chắc mình đã hôn đúng người hay chưa, nên anh lập tức quyết định

không chút do dự hôn cả Tô Linh này nữa.

Và vì vậy, anh ngay lập tức trèo lên khỏi mặt đất và lao đến Tô

linh chỉ với một vài bước. Ôm mặt y chủ động

tiến vào hôn y.



“………”

Cùng lúc đó, biểu cảm của Bạch Nghiễm và Ngô Gia Hiên thay đổi.

Thừa

Chí Chu tiến lại gần Tô Linh, và anh tiến đến đặt môi mình lên môi Tô Linh.

Một cơn

ớn lạnh lướt qua đôi môi đan vào nhau của họ khiến Thừa Chí Chu rùng

mình. Tại thời điểm này, anh hiểu rằng người mà anh đang hôn bây giờ là Tô

Linh thực sự. Tô Linh lúc nãy không có loại lạnh lùng này, cho nên có lẽ

chỉ là hiện ra.

Nhưng

đối với cả sự hiện ra và Tô Linh thật, cả hai người đều phản ứng tương tự

nhau. Sau khi bị Thừa Chí Chu hôn, Tô Linh hoàn toàn sững sờ, vẻ lạnh lùng

thờ ơ lập tức biến mất. Giống như một cậu bé bình thường, y nhìn Thừa Chí Chu với sự bối rối và kinh ngạc trong

đôi mắt đen của mình.

Ánh mắt

này của y khiến Thừa Chí Chu cứng người. Sau

đó, anh suy nghĩ về những gì anh vừa làm và biểu

hiện của anh ngay lập tức thay đổi.

………

.Anh không chỉ cưỡng hôn Tô Linh, anh còn hôn y hai lần liên tiếp ——— Bản thân đây không phải là vấn

đề nhưng điều đáng sợ hơn là giờ đây anh đã trở nên thành thạo trong việc hôn

đàn ông và không cần nữa. suy nghĩ hoặc cảm thấy mâu thuẫn trước khi làm như

vậy. Nếu boss không đến hôn anh, anh đã học cách bắt

đầu làm việc đó. Thậm chí để có thể cưỡng hôn họ một cách uyển chuyển như

vậy, anh đã đi quá xa để được cứu ………

Đây có

phải là điều mà một người đàn ông thẳng nên làm?!

___________

Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 62)

Lần nữa…..

Một lần nữa, tôi chứng kiến Chí Chu hôn 'tôi' kia.

……….

Tôi nghĩ rằng tôi thực sự muốn nhảy từ đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.