Tiêu Lam đang chuẩn bị nói chuyện.
Bỗng nhiên, Lạc vươn tay sờ lên gương mặt cậu.
Tuy rằng cách lớp bao tay, lại vẫn có thể cảm giác được đầu ngón tay Lạc hơi nóng, đầu ngón tay xẹt qua trên mặt, mang theo một trận ngưa ngứa.
Lạc nhẹ giọng nói: “Cậu bị thương.”
Nhìn gương mặt đối phương để sát vào, lời Tiêu Lam định nói nháy mắt giống như số tiền còn lại trong túi vào cuối tháng, tìm không ra.
Lúc này Tiêu Lam mới hồi tưởng lại, trên má mình hình như có một vết thương trước đó trong câu chuyện của tiểu thư B, bởi vì tránh né sợi tơ nên đã bị thương.
Bởi vì chỉ là một vết nhỏ mà thôi, cậu cũng chẳng để ý cho lắm.
Một lát sau, Lạc mới thu hồi tay, trong giọng nói có phần tiếc nuối: “Đáng tiếc, hiện tại tôi chỉ có thể làm được đến loại trình độ này.”
Tiêu Lam duỗi tay sờ một cái, quả nhiên miệng vết thương kia đã khép lại hơn phân nửa, chỉ để lại một chút xước nhợt nhạt.
Cậu có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Lạc, tiểu đồng bọn toàn năng của mình đây là lại khai phá ra kỹ năng mới?
Nhưng hình như trong trí nhớ, trước kia Lạc vốn dĩ đã có được năng lực trị liệu.
Trước đó Lạc vẫn luôn không sử dụng qua năng lực trị liệu, đại khái là trạng thái thân thể không cho phép đi, bây giờ có thể lại lần nữa sử dụng, có phải thuyết minh tình trạng của anh đã khá hơn nhiều?
Tiêu Lam hỏi: “Lúc này đây anh lại khôi phục được bao nhiêu rồi?”
Lạc một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-ngheo-kho-quet-ngang-tro-choi-kinh-di/951605/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.