Sau khi Lạc nói xong, trong phòng yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở trở nên khi có khi không của Tiêu Lam, cùng với tiếng hít thở của Lạc ngụy trang ra, tần suất không hề biến hóa. 
Hô hấp bọn họ giao triền, tựa như muốn hòa hợp thành một thể. 
Mặt Lạc giờ phút này cách Tiêu Lam cực gần, ngũ quan không hề tỳ vết chiếm cứ toàn bộ tầm mắt Tiêu Lam, cậu có thể dễ dàng thấy rõ trong con ngươi màu vàng nhạt của Lạc chiếu rọi ra chính mình —— 
Đôi mắt trừng đến mở to, biểu tình cứng đờ, thoạt nhìn quả thực ngu muốn xỉu. 
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy! 
Chuông cảnh báo trong đầu Tiêu Lam rung vang, trực giác với nguy hiểm đến từ bản năng nói với cậu, cứ tiếp tục như vậy, có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì làm điên đảo nhận tri của cậu mất. 
Cậu duỗi tay chống lên bả vai Lạc một phen, kéo ra khoảng cách giữa hai người. 
Tiếp theo, cậu từ khe hở có vài phần chật vật mà lăn ra, bước chân nhanh như bay mà chạy về phòng ngủ của mình. 
“Tôi tôi tôi…. hôm nay ở sân huấn luyện chiến đấu lâu quá cảm thấy hơi mệt á nên giờ siêu cấp buồn ngủ luôn thôi không nói chuyện nữa nha bái bai ——” một xíu tạm dừng cũng không có mà nói xong câu đó, Tiêu Lam trực tiếp chui vào phòng mình, trở tay đóng cửa lại. 
“Hộc…… Hộc…… Hộc……” Tiêu Lam dựa vào sau cửa há mồm thở dốc, có loại ảo giác thoát hiệp khỏi miệng cọp. 
Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-ngheo-kho-quet-ngang-tro-choi-kinh-di/951549/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.