Chương trước
Chương sau
Kẻ tập kích vốn dĩ cho rằng lần này liên tục dùng 【 Quỷ Vực 】 và【 Ngươi nhìn không thấy ta 】 hai đạo cụ cao cấp, hơn nữa thêm kỹ năng không gian của bản thân gã, hẳn là vạn vô nhất thất mới đúng.
【 Quỷ Vực 】 có thể hoàn toàn tróc ra một mảnh không gian chế định, cũng dựa theo tưởng tượng của người sử dụng xây dựng một Quỷ Vực độc lập.
【 Ngươi nhìn không thấy ta 】 lại là một loại đạo cụ lau đi tồn tại của bản thân mình từ trong ý thức của đối phương.
Lại không nghĩ rằng Tiêu Lam phản ứng nhạy bén đến vậy.
Không chỉ không bị Quỷ Vực ảnh hưởng sinh ra sợ hãi và hoảng loạn, còn dưới tình huống hoàn toàn nhìn không tới tránh được công kích của gã, thậm chí còn phản kích lại vào lúc cuối.
Hơn nữa dọc theo vết máu gã để lại, một dao tinh chuẩn hơn một dao, làm gã ngăn cản càng ngày càng gian nan.
Minh bạch tình huống không thích hợp, gã tức khắc lựa chọn trực tiếp đào tẩu.
Cũng không biết trên dao của Tiêu Lam mang theo thứ gì. Sau khi bị dao đầu tiên đâm trúng, kẻ tập kích liền cảm giác một cảm giác ghê tởm đánh úp lại, tiếp theo bắt đầu buồn nôn, thậm chí vài giây sau bụng cũng bắt đầu đau, càng đánh dạ dày càng thêm khó chịu, nếu ngây ngốc nhiều thêm vài giây, có khả năng gã sẽ trực tiếp bĩnh ra quần luôn.
Kẻ tập kích, cũng chính là Hạ Duệ, hiện tại vô cùng hối hận.
Một nhiệm vụ tìm người thử nhìn qua vô cùng đơn giản thế mà lại cấp cho khen thì phong phú như vậy, nghĩ cũng biết không dễ làm, sao gã lại dám đầu sắt xông lên không biết?
Tại sao gã lại ngây thơ đến thế!
Phí Lạc đồ đen bên người Tiêu Lam đã thấy hung thật sự, cũng không biết cụ thể là địa vị gì, trên cảm giác thì là một nhân vật tàn nhẫn gϊếŧ người không chớp mắt.
Chờ gã thật vất vả tìm được thời điểm Tiêu Lam lạc đơn để xuống tay, lại không nghĩ rằng bên này cũng là khúc xương cứng!
Liên tiếp dùng hết hai cái đạo cụ cao cấp, còn đáp vào một cộng sự hợp tác được một đoạn thời gian.
Cộng sự kia thật ra cũng chẳng có gì, người chơi sơ cấp mà thôi, cũng chỉ có kỹ năng đặc biệt một chút, nhưng sâu đã chết người này cũng phế đi, nếu là chết trong trận này gã lại tìm những người khác thôi. Chỉ là đạo cụ cao cấp làm gã thật sự đau lòng quá, kết quả thế nhưng cái gì cũng chưa vớt đến, còn ăn hai dao, nghĩ như thế nào đều là bệnh thiếu máu.
Cuối cùng thử ra tới kết quả chính là: Hung, không dễ chọc, rất có thể đánh.
Nếu gã dám đem kết quả này báo lên, phỏng chừng giây tiếp theo kẻ lạnh chắc chắn chính là chính gã.
“Ọt ——”
Dạ dày phát ra một tiếng kháng nghị bén nhọn, cùng đến với nó còn có một trận muốn đi toilet mãnh liệt.
Sắc mặt Hạ Duệ trắng nhợt, duỗi tay che lại bụng đang không ngừng truyền đến cảm giác co rút, Tiêu Lam người này nhìn qua nhân mô cẩu dạng, thế mà ra tay lại bỉ ổi như vậy, không chỉ hạ độc còn phết chocolate vô miệng vết thương người ta, quả thực phát rồ!
Người này liệu không phải là S* đấy chứ? Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong.
(*S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm, Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. Có thể hiểu rộng thêm là thích hành hạ người khác và thích bị người khác hành hạ)
Hiện tại gã cũng không thể quay về 404 đi WC, cũng không biết hai tên sát thần kia có phải đã sớm ở bên kia chờ gã hay không nữa.
Nhìn trên hành lang từng hàng cửa phòng đóng chặt, gã nghĩ, nếu không thì tìm một nàh đi vào giải quyết một chút đi. Dựa theo năng lực không gian của gã, là sẽ không lưu lại dấu vết trên cửa.
Đang đánh giá những cửa phòng này, đột nhiên Hạ Duệ phát hiện bên người mình có phần không thích hợp, có phải cái hành lang này quá tối rồi không?
Dù bên ngoài là mưa to, hành lang sẽ tối thành loại bộ dáng này sao?
Tiếp theo, bóng tối xung quanh bắt đầu mấp máy lên, như là chúng nó vốn dĩ đã có được sinh mệnh, bóng đen vốn dĩ ngủ đông hiện giờ hoàn toàn thức tỉnh.
Hạ Duệ nhìn một mảnh bóng tối trước mắt vặn vẹo, biến hóa, chậm rãi hướng xung quanh, vườn từng cánh tay màu đen vừa dài vừa quái dị sờ mó, giống như đang tìm cái gì.
Liên tưởng này làm gã giật mình trong lòng, nó đang tìm ai?
Không dám ở lâu chỗ này, Hạ Duệ chịu đựng bụng khó chịu và cảm giác buồn nôn, ý đồ bỏ chạy sang bên kia.
Nhưng gã vừa động lại phảng phất quấy một mảnh không gian yên tĩnh này, nhóm bóng đen vốn lang thang không có mục tiêu sờ soạng khắp nơi chợt dừng lại động tác.
Nháy mắt tiếp theo, tựa như bầy sói phát hiện sơn dương lạc bầy, từng cánh tay màu đen động tác nhất trí hướng đến Hạ Duệ.
Thấy tình thế không ổn, Hạ Duệ cũng bất chấp quá nhiều, trực tiếp mở ra kỹ năng, biến mất khỏi không gian trước mặt.
Kỹ năng của Thế Giới Hàng Lâm đều là có rất nhiều hạn chế.
Có rất nhiều giới hạn thời gian, có rất nhiều điều kiện sử dụng, có rất nhiều cái giá phải trả sau khi sử dụng.
Hạn chế kỹ năng Hạ Duệ chính là sau khi sử dụng một đoạn thời gian thì thân thể xơ cứng. Nếu trong khoảng thời gian ngắn nhiều lần xuyên qua không gian, hiệu quả chồng lên, gã có khả năng sẽ cứng đờ đến động không thể động, đến lúc đó gặp phải cái gì cũng xong rồi.
Chính là nếu hiện tại không trốn mà nói, có khả năng gã lập tức phải xong đời.
Đổi sang một hành lang khác, quay đầu thấy nhóm cánh tay màu đen không đuổi theo lại đây, Hạ Duệ hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Một bàn tay gã chống đầu gối, một bàn tay ôm bụng, thân thể cứng đờ khiến giờ phút này gã hành động thong thả lại. Gã mồm to thở phì phò, trong lòng là may mắn vì tránh được một kiếp, nhưng thở gấp thở gấp một hồi, hô hấp gã chợt ngừng bặt.
Trước mặt gã xuất hiện cái bóng của mình.
Cái bóng nhìn qua rất bình thường.
Chỉ là hiện tại ánh sáng là từ chính diện chiếu lại đây…… Bóng của gã sao lại chạy đến phía trước người?
Hạ Duệ cứng đờ mà đối diện với cái bóng của mình, chỉ thấy cái bóng vốn đen nhánh kia, vị trí ngay mặt chậm rãi vỡ ra, cái miệng đóng đóng mở mở tựa nhưng đang nói với gã rằng:
“Tìm —— được —— ngươi —— rồi ——”
Miệng của cái bóng ngừng lại một nụ cười tươi thật lớn thật lớn.
Sợ hãi nháy mắt ập vào trong lòng, Hạ Duệ xoay người lại lần nữa muốn chạy trốn, quay đầu lại phát hiện sau lưng gã đã hoàn toàn đã không có hành lang trước đó.
Trong bóng tối trống rỗng vươn một bàn tay khớp xương rõ ràng, mang theo găng tay thon dài màu đen, bàn tay kia nhìn qua như là một thân sĩ ưu nhã mới có thể có được, lại giống như kìm sắt mà bóp chặt lấy cổ gã.
“Hưmm ——” Hạ Duệ ý đồ giãy giụa, lại phát hiện chính mình dưới sự kiềm chế của đôi tay yếu ớt giống như trẻ nhỏ.
Nháy mắt, đáy lòng gã trào ra một trận sợ hãi đối với tử vong.
“Ha ha, đừng khẩn trương như vậy, tôi không có hứng thú với bạo lực thấp kém.” Trong bóng tối truyền ra một giọng nói trầm thấp như đàn cello, nghe vào tai Hạ Duệ lại phảng phất như ác ma thầm thì, “Có người muốn gặp anh, xin ngoan ngoãn nghe lời, có được không?”
Trong bóng tối tồn tại chỉ là tuyên cáo với Hạ Duệ sự thật này, cũng không có ý định trưng cầu gã đồng ý.
Nháy mắt tiếp theo, bóng tối vô biên trực tiếp cắn nuốt lấy gã.
——
Bên kia, Tiêu Lam đi theo Lạc ra khỏi cửa phòng, chờ đợi trên một chỗ ở hành lang.
Sau đó cậu liền nhìn thấy hành lang trước mắt tràn ngập ra một trận sương đen, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng bước chân hoảng sợ. Tiếp theo, Lạc với bàn tay vào trong bóng tối, từ bên trong kéo ra một người bị bóng đen cuốn lấy vững chắc.
Lạc hơi hơi khom người với Tiêu Lam: “Con mồi của ngài đây, tiên sinh.”
Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt bội phục: “Lợi hại.”
Lạc lộ ra nụ cười nhạt: “Trợ giúp ngài là vinh hạnh của tôi.”
Sau đó Tiêu Lam quay đầu đối diện với người phảng phất như mới vừa gặp quỷ: “Lại gặp mặt rồi, Hạ Duệ.”
Không đợi Hạ Duệ nói chuyện, Tiêu Lam trực tiếp đi lên chính là một quyền: “Dám đánh lén tôi!”
“Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi, bạn đạt được 【 Tình bạn thân plastic 】”
Đột nhiên xuất hiện hệ thống nhắc nhở làm Tiêu Lam có hơi ngốc ra, qua một hồi cậu mới nhớ tới đây là kỹ năng bị động sau khi kỹ năng thăng cấp, khi chiến đấu có thể có cơ hội đạt được đạo cụ.
Có điều là cái hiệu quả này thực sự hơi bị hố cha, lần đầu tiên đạt được chính là chữ ký của Trương Đông, sau đó cũng chưa kích phát qua thêm lần nào, cậu gần như muốn quên luôn kỹ năng bị động này có tồn tại.
Đạo cụ xuất hiện trực tiếp tiến vào không gian trữ vật của cậu, Tiêu Lam trộm liếc mắt ngắm một cái, là cái giống như đồ kẹp tóc:
【 Tên: Tình bạn thân plastic 】
【 Năng lực: Làm bạn luôn có mị lực hơn mấy con nhỏ bên cạnh, khi bên cạnh có nữ giới tồn tại, mị lực bản thân tăng 20%】
【 Thuyết minh: Photoshop ảnh chụp chung chỉ photoshop chính mình, đây là tình hữu nghị hoa tỷ muội plastic 】
Tiêu Lam: “……”
Thứ này với cậu mà nói không dùng được, rốt cuộc từ trước đến nay cậu không dựa vào mị lực, chỉ là lấy đức (sức) phục người. Nhưng thật ra cậu lại nghĩ tới Vu Đình, đại lão giả gái có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với thứ này, giữ lại về sau giao dịch đi.
Lại lần nữa nhìn về phía Hạ Duệ, trong ánh mắt Tiêu Lam mang theo một chút từ ái, tựa như nhìn thịt khô lạp xưởng nhà mình ăn tết treo lên vậy.
Hạ Duệ còn không rõ mưu trí lịch trình của người trước mắt, trên bụng lại ăn thêm một quyền.
“Bủm——”
Tiếng rắm nặng nề quanh quẩn trên hành lang yên tĩnh.
Tiêu Lam thu hồi tay lại, lần này cậu không dám lại đánh nữa, sợ gia hỏa này không nín được không cẩn thận nhảy ra phân mất.
“Đừng đánh, đừng đánh, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi……” Hạ Duệ ngã xuống mặt đất, tư thế vặn vẹo, thoạt nhìn tựa hồ sắp bĩnh trong quần.
Tiêu Lam mang vẻ mặt ghét bỏ: “Vừa nãy đánh lén tôi là anh làm? Làm sao làm được?”
Hạ Duệ mấp máy môi: “Dựa…. dựa vào đạo cụ ngăn cách không gian, còn có kỹ năng của bản thân tôi……”
“Ồ.” Tiêu Lam nhìn kỹ gã, “Ẩn thân là chuyện như thế nào?”
Hạ Duệ: “Ọe…… Cũng là... là đạo cụ.”
Tiêu Lam làm bộ muốn đánh tiếp: “Giao hết toàn bộ ra đây!”
Tư thế kia, quả thực chính là ác bá chặn đường đánh cướp đang bắt nạt thôn dân đáng thương.
Hạ Duệ trắng bệch mặt, bụng lại phát ra tiếng òn ọt một trận, tay run rẩy từ trong không gian trữ vật lấy ra một tấm card: “Chỉ có cái này, 【 Quỷ Vực 】 là dùng một lần, đã dùng xong rồi.”
Dưới biểu cảm thịt đau của Hạ Duệ, Tiêu Lam tiếp nhận tấm card:
【 Tên: Ngươi nhìn không thấy ta (đạo cụ cao cấp) 】
【 Năng lực: Lau đi tồn tại của bạn trong ý thức của mục tiêu (mục tiêu không vượt qua 5; số lần sử dụng 3/5 ) 】
【 Thuyết minh: Nhưng mà bạn vẫn tồn tại, cho nên sẽ bị đánh 】
Tiêu Lam lộ ra một nụ cười vừa lòng, niềm vui cậu người nghèo chính là giản dị tự nhiên mà lại buồn tẻ như vậy đấy.
Cậu thu hồi chiến lợi phẩm, hỏi ra một vấn đề: “Nói về nhiệm vụ của anh.”
Hạ Duệ rối rắm một lát liền thấy Tiêu Lam lại lần nữa nhấc nắm tay lên, gã vội nói: “Đừng đừng đừng, tôi nói, có người cho tôi nhìn ảnh chụp, bảo tôi tìm được cậu, hơn nữa thử những gì cậu trải qua cùng với kỹ năng, còn có thế lực sau lưng.”
Tiêu Lam: “Làm sao anh tìm được tôi?”
Hạ Duệ: “Bên ủy thác cung cấp đạo cụ hi hữu, nhớ kỹ…… mặt cậu…… thì——”
“Bủm……”
Sắc mặt Hạ Duệ trắng nhợt: “—— thì, có thể đề cao cơ hội cùng cậu tiến vào chung một màn chơi.”
Tiêu Lam nhịn không được lui lại mấy bước, cách cái bình rắm này xa hơn một chút: “Người ủy thác anh là ai?
Hạ Duệ gắt gao che mông lại: “Không thể nói, cái này thật sự không thể nói…… Là một người có địa vị rất lớn, nếu nói ra, còn không bằng bây giờ tôi chết cho rồi.”
Thấy sợ hãi trên mặt gã không phải làm giả, Tiêu Lam nhíu nhíu mày.
Hạ Duệ sắp chịu không được: “Cầu xin cậu đó…… Đại ca, cái gì liên quan đến cậu tôi cũng chưa thử ra được, hai người các cậu cộng lại đánh tôi ba lần rồi, buông tha tôi đi được không, tôi cũng không dám tiếp nhiệm vụ này nữa
Tôi là thật sự không dám nói a, nếu thật sự nói ra người ủy thác nhiệm vụ là ai, phỏng chừng cũng sống không được đến màn tiếp theo. Hơn nữa, nói không chừng người ta chỉ là muốn mời chào cậu thì sao.”
Vừa nói như vậy, gia hỏa này có hơi thảm, không chỉ chẳng tìm được tin tức nào, còn bị cướp ngược lại, cuối cùng bị đánh vài trận.
Cho nên nói, làm người ấy à, là không thể làm chuyện xấu.
Dưới tiếng đánh rắm càng ngày càng dày đặc, Tiêu Lam mang theo Lạc bước nhanh rời đi, rất có tư thế chạy trối chết.
——
Tới giờ cơm chiều, Tiêu Lam trở lại 404.
Lúc này các người chơi đã tụ tập lại, nhưng không nhìn thấy Hạ Duệ và Mạnh Trạch, có lẽ một ngươi thường trú ở WC, một người tính toán núp lùm không ra.
Hôm nay rất khác thường mà không có cháo xuất hiện trên bàn.
Trên mặt bàn phóng một tờ giấy, bên trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết:
【 Tụ hội bắt đầu rồi 】
Mà tờ giấy đè nặng bởi một con dao, trên dao máu chảy đầm đìa, cũng không biết đã cắt qua cái gì. Máu loãng trên lưỡi dao chảy xuống tới, làm tờ giấy bên dưới đã dính ướt hơn một nửa, hiện lộ ra một mùi bất thường.
Vu Đình chỉ vào hướng mũi dao: “Mũi dao chỉ hướng phòng bếp, là ám chỉ với chúng ta cái gì sao?”
Mọi người theo hướng mũi dao nhìn lại, trong phòng bếp giờ phút này đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Mọi người trao đổi ý kiến một chút, cuối cùng quyết định cùng nhau đi vào bếp.
Tiêu Lam duỗi tay ấn chốt mở đèn phòng bếp, phát hiện đèn không sáng lên.
“Vô dụng, vừa nãy, toàn bộ 404 đều cắt điện.” Vu Đình nói, móc ra một cái đèn pin, chiếu vào trong phòng bếp.
Vị trí đầu tiên đèn pin rơi xuống là một cụm thứ gì đó đen như mực, bị ánh đèn chiếu vào, cụm thứ gì kia tức khắc chạy trốn tứ tán, động tác dũng mãnh vô cùng, hiển thị là vô cùng thuần thục.
“A ——”
Là tiếng Đoạn Tuyết Âm thét chói tai.
“A —— con gián!!!!!!!!”
Là tiếng Lý Hạo Khoan thét chói tai bằng giọng thiếu nữ.
Tiêu Lam: “……”
Lạc: “……”
Vu Đình: “……”
Dưới ánh mắt một lời khó nói hết của mọi người, Lý Hạo Khoan đĩnh đĩnh cái ngực vạm vỡ: “Làm sao vậy, một người phương bắc như tôi chưa thấy qua con gián đáng sợ như vậy không được hả!”
Người phương bắc: Tội này tui không gánh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.