Tại nơi mà thi thể Đỗ Vũ Oái biến mất, trong nháy mắt, hành lang phía đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập của một ai đó, giống như một diễn viên đã được sắp xếp để xuất hiện trên sân khấu từ trước.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, người xuất hiện trong màn sương mù là -- Trình Lãng.
Anh ta giờ phút này không còn hình tượng của một con người tài năng mẫu mực như lúc trước nữa, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng giờ đã ướt đẫm mồ hôi, tạo thành một mớ hỗn độn trên đầu, tây trang được cắt may khéo léo hiện tại cũng dính đầy bụi đất, trên mặt cũng có thêm vài vết xước.
Cũng không biết đã chạy bao lâu, anh ta thở hổn hển, cũng không ngờ vừa quay đầu lại thấy Tiêu Lam, quả thật bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, bước chân cũng sắp trụ không nổi, thiếu chút nữa ngã gục trên mặt đất, Trình Lãng phải lấy tay chống vào tường mới tạm thời giữ vững được cơ thể của chính mình.
Trình Lãng sau khi bỏ mặc Trương Khiết thì liền một đường bỏ chạy như điên, trên đường dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không dám quay đầu lại. Anh ta cảm thấy sau lưng mình luôn có tiếng bước chân gắt gao đi theo, chỉ cần anh ta dừng lại thì tiếng bước chân cũng biến mất, tựa như người kia đã hợp nhất với cơ thể anh ta.
Sợ hãi như vậy khiến anh ta không dám thả lỏng, liều mạng cắm đầu chạy về phía trước. Anh ta một đường cúi đầu, không hề phát hiện cảnh vật xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-ngheo-kho-quet-ngang-tro-choi-kinh-di/951480/chuong-25-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.