Trương đông bất mãn cong môi, dường như đối với việc mình ra vẻ đe dọa thất bại có điểm tiếc rẻ, hắn chỉ tay về hướng Lâm Nghiêm: "Người khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhiều nhất ở vòng này chính là anh, đi đi."
Lâm nghiêm sửa sang âu phục, chỉnh lại mắt kính, sắc mặt trầm ổn, thẳng lưng chậm rãi tiến về khu hàng hóa.
Giờ phút này trên mặt tên lưu manh xăm tay lộ ra vài tia phức tạp.
Đi theo Lâm Nghiêm gồm có năm người, vậy mà giờ đây đã chết ba người. Lâm Nghiêm cũng không có vẻ gì là hối hận hay chột dạ. Cho dù gã có là người không được nhanh nhạy cho lắm thì cũng có thể nhận ra người này chính là muốn lấy mạng người khác để làm vũ khí cho bản thân.
Hiện tại gã nên làm gì bây giờ?
Gã không dám tiếp tục tin tưởng Lâm Nghiêm, nhưng cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình..
Phải biết rằng bọn họ tìm được manh mối gì đều đem giao lại hết cho Lâm Nghiêm, sau đó anh ta mới kết luận lại cho bọn họ nghe. Mà ngược lại, bất kể là manh mối hay quá trình phân tích, Lâm Nghiêm cũng không để lộ ra chút gì.
Tên lưu manh xăm tay lúc trước còn cảm thấy Lâm ca đáng tin cậy, hiện tại gã thực sự muốn quay lại lúc đó đập cho sự ngu xuẩn của bản thân một trận.
Gã ngồi xổm trên mặt đất, trông thực sự rất giống một Tiểu Bạch bơ vơ giữa trời đông lạnh giá.. Có thể không phải được bạch cho lắm, nhưng cũng có thể xem như củ cải nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-ngheo-kho-quet-ngang-tro-choi-kinh-di/239760/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.