Chương 1: Khu rừng nguyên sinh
Vân Mạt dựa vào đống đổ nát của máy bay, đầu đau không dứt, dưới mí mắt đang nhắm chặt, nàng có thể cảm nhận được nhãn cầu đang chuyển động, cho thấy suy nghĩ của nàng đang chạy thật nhanh.
Cảnh tượng trước mắt là một khu rừng nguyên sinh, có nhiều cây cối đã cháy thành tro, khói trắng bốc lên.
Người máy bị kẹt ở giữa đống đổ nát, đôi mắt mắt xanh đóng đóng mở mở, mơ hồ nghe thấy tiếng dây điện chập cháy.
Nàng chưa chết sao???
Nổ mạnh như vậy mà vẫn không chết???”
Thật phản khoa học! “Đây là nơi nào?”
Vân mạt nỗ lực chống tay, cố gắng đứng lên!
“Á…” Đau đớn dữ dội truyền đến, nàng hiển nhiên đã coi thường thương tích của chính mình.
Vân Mạt hít một hơi thật sâu, tự kiểm tra thương tích.
Nàng hẳn là đã từ trong máy bay trên cao ngã xuống khu rừng nguyên sinh này, may nhờ có rừng cây rậm rạp, cây cối xum xuê, đỡ giúp nàng một chút, cho nên nàng mới giữ được một mạng.
Vân Mạt ngồi xuống một hồi lâu, cuối cùng cũng có thể đứng lên, cảm nhận được xương quai xanh của mình bị gãy, chỗ vết thương sưng đỏ tím, may mà không bị xuyên qua da.
Cánh tay trái có vết rách sâu, xương cẳng chân chắc cũng bị gãy, chỉ là đau đã lâu rồi nên bị tê bì, mất hết cảm giác.
Chung quanh không có người, tất cả chỉ có cây với cỏ, trên cây có thể nhìn thấy rắn lục, dưới nước chắc cũng có cá sấu.
Bụng nàng đang rất đói, nhưng cây cỏ xung quanh nhìn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-doan-menh-de-tro-thanh-minh-tinh/3767106/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.