Đồng tử Hứa Tử Thăng hơi co lại, dõi theo bóng dáng u linh đang phiêu đãng biến hóa liên tục, nhanh chóng lao thẳng về phía hắn.
Sau lưng bóng trắng kia, đám quỷ quái với đủ loại hình thái ghê rợn dữ tợn bám sát theo, tản ra khí tức quỷ dị lạnh lẽo, khiến người ta tim đập thình thịch.
Giữa màn đêm đen đặc tĩnh lặng, tiếng bước chân loạt soạt như dao cạo vào não không ngừng áp sát. Từng đôi mắt đỏ sậm lập loè giữa không trung như đốm máu.
Một dự cảm cực kỳ bất an trào lên trong lòng hắn.
Bóng dáng trắng kia... không lẽ là một người chơi?
Chẳng lẽ là một trong hai nhân viên chính phủ mà hắn từng suy đoán?
Hay là thứ gì đó khác?
Sao lại hành động bất cẩn đến vậy?
Những quỷ vật kia vốn đã rất mạnh, theo thời gian còn không ngừng dị hoá sâu hơn.
Nếu giờ hắn nhảy ra giúp, chẳng khác nào tự nạp mạng.
Chưa kể cũng không chắc đối phương là người chơi thật — biết đâu chỉ là mồi nhử nhằm lôi kéo người khác vào bẫy?
Nếu hắn bị đám quái đó phát hiện, tức là tự đưa mình vào miệng cọp.
Án binh bất động mới là sách lược tối ưu trong tình huống này.
Trong những phó bản trò chơi kinh dị như thế này, phần lớn thời gian người chơi chỉ cần lo cho bản thân là đủ. Nếu có dư lực, khi ấy mới quyết định có nên ra tay giúp người khác hay không.
Trong một thế giới nơi điểm đạo đức là thứ có thể bị nghiền nát, nơi không còn quy tắc hay luật pháp, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849586/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.