【Tác giả】 đi cực kỳ ổn định, cánh tay cẩn thận tránh đi chân bị tật của cậu bé kia, ôm em ấy thật vững vàng.
Cậu bé rụt rè, không dám đem toàn bộ trọng lượng đặt lên người đối phương.
Cơ thể em cứng đờ, lưng căng thẳng đến thẳng tắp, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy gương mặt dịu dàng thanh tú của Tác giả.
Mãi đến lúc này, em mới chợt nhận ra mình đã siết nhăn cổ áo đối phương. Đôi tay khẽ run lên rồi buông ra, sau đó từng chút từng chút cố gắng vuốt lại giúp hắn.
Thanh niên tóc đen ôn hòa như ngọc chỉ hơi cong môi, hơi nghiêng đầu, giả vờ không phát hiện hành động vụng về của cậu bé.
Cuối cùng, cả nhóm dừng lại ở một tòa nhà màu đỏ có hơi hướng kiến trúc phương Tây, tường gạch đỏ, mái ngói đỏ, có vài ống khói trên nóc. Trên tường khảm những mảng mosaic sặc sỡ, nhưng vì đã lâu không sửa chữa nên hoa văn gốc gần như không thể nhìn ra.
Bọn họ đẩy cửa bước vào, từng đứa trẻ một lũ lượt ngồi vây quanh một bạn nhỏ, mà cậu bé được vây quanh kia thì đang cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm đọc.
Trong phòng chỉ có ánh lửa bập bùng từ vài lò sưởi âm tường. Nhưng lửa thì yếu ớt, lúc có lúc không, lay lắt như sắp tắt đến nơi.
“Sau đó, cô bé ấy liền... Ợ—”
Một trong số các bé đọc chuyện đến đoạn này bỗng nghẹn lời, mặt lộ rõ vẻ khó chịu, không kìm được mà buồn nôn.
Cậu bé chỉ cảm thấy dạ dày như cuộn trào, vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849570/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.