Đó là một bà lão già nua, khuôn mặt đầy rỗ, làn da nhăn nheo khô cằn như vỏ cây, chống một cây gậy gỗ.
Đôi mắt hãm sâu, sống lưng còng đến đáng sợ, nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội, mang đậm chất mắng chửi và dạy dỗ.
Tâm trạng bà ta có vẻ cực kỳ tệ, trong lời nói ẩn giấu cơn tức giận.
Đôi mắt đục ngầu chứa đầy ác ý, sắc bén như mũi dao tẩm độc.
Vừa bước vào cửa, bà ta đã tuôn ra một tràng mắng nhiếc, hoàn toàn làm lơ sự hiện diện của Tác giả và Từ lão sư bên cạnh:
“Ngày thường bảo tụi bây làm việc nhà thì không chịu, giờ ăn một bữa cơm mà cũng không ra hồn! Mai mốt làm sao mà lên được bàn ăn cho đàng hoàng!?”
Sau lưng bà lão mập lùn ấy là một bóng dáng nhỏ bé, trông như một cậu nhóc tám, chín tuổi.
Có lẽ cậu ta còn lớn hơn một chút, chỉ là do suy dinh dưỡng nên càng thêm gầy gò nhỏ bé. Bộ quần áo mặc trên người hoàn toàn không vừa vặn, tà áo dài lết thượt.
Tóc mái đen dài rũ xuống, lâu ngày chưa được cắt tỉa, che kín cả khuôn mặt, khiến người ta không thấy rõ dung mạo — một gương mặt xa lạ.
“Đồ chết tiệt……” Bà lão quay đầu liếc nhìn cậu bé, gằn giọng nguyền rủa, rồi xô mạnh cậu một cái. “Đi ăn đi! Đói sắp chết, giáo viên rồi sẽ xót mày thôi ——”
Miệng thì nói như quan tâm, nhưng từ nét mặt đến động tác lại hoàn toàn thể hiện thái độ tàn nhẫn và độc ác.
Cậu bé im lặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849568/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.