Trước khi đi ngủ, Giang Đăng vẫn còn suy nghĩ về giấc mơ lúc chiều. 
Thẳng đến khi được hắn ôm trọn cả người vào ngực, suy nghĩ hỗn loạn của cậu mới chậm rãi tan đi. 
Tần Nam Tự híp mắt, lười biếng hỏi cậu: "Đang nghĩ gì vậy?" 
Giang Đăng từ trước đến nay không giỏi che dấu, trực tiếp nói: "Đang suy nghĩ chuyện cũ." 
Tần Nam Tự không đáp, nhưng cánh tay đang ôm Giang Đăng siết chặt lại, Giang Đăng nhếch môi hỏi: "Tần Nam Tự, lúc mười lăm tuổi anh làm gì? 
"Đang..." Tần Nam Tự suy tư một hồi, "Đang đi học, đang học piano với hội hoạ, lúc đó đã bắt đầu tiếp nhận công ty, nên mỗi ngày đều không có nhiều thời gian riêng." 
"Vậy à." Giang Đăng hôn lên khoé môi Tần Nam Tự, "Thế làm con nhà giàu cũng không dễ nhỉ." 
"Ừm." 
Đèn giường tắt, Tần Nam Tự xoa xoa tóc người trong lòng, nhỏ giọng nói, "Ngủ đi bé ngoan, ngủ ngon." 
Giang Đăng không trả lời, qua hồi lâu, hoặc có lẽ chỉ qua vài phút, cậu mới nói: "Ngày mai, ngày mai đi với em đến một nơi." 
"Được." 
Sau khi nhận được câu trả lời không chút do dự của Tần Nam Tự, Giang Đăng mới an tâm ngủ thiếp đi. 
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp. 
- - 
Giang Đăng dẫn Tần Nam Tự đến một con phố cũ ngoài vành đai 3 thành phố B. 
Nơi này xem như là một vùng thế ngoại đào nguyên của đô thị, cư dân đều là người địa phương, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dan-ong/2977852/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.