Tôi từ nhỏ đã bị chứng nghễnh ngãng.
Mẹ gọi tôi xuống lầu mua ít giấm, tôi nghe thành ra ngoài tản bộ một lát.
Phải nói trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất!
Mẹ còn biết thương tôi đã chơi điện thoại cả ngày.
Tôi thong thả đi dạo trong khu phố, kết quả là vô tình đụng ngã Bùi Tống, người đang ném bóng rổ từ xa.
Quả bóng rổ trong tay Bùi Tống lăn đi xa, hắn bị tôi đâm ngã nằm dưới đất, mãi không thấy bò dậy.
Tôi chạy đến đỡ hắn, Bùi Tống lạnh lùng hỏi: “Cậu bị mù hẩ?”
Đợi đến khi hắn nhìn rõ là tôi, sắc mặt thay đổi liên tục.
Tôi vội vàng xua tay từ chối: “Tôi không ăn tôm hùm đất.”
Mẹ tôi làm sườn xào chua ngọt ở nhà, tôi chỉ xuống đây tản bộ mà thôi.
Tôi vừa buông tay, Bùi Tống, người vừa định đứng dậy, lại ngã xuống.
Bùi Tống tức điên lên, nghĩ tôi cố tình chơi hắn.
Tôi thực sự oan uổng, giải thích hết lần này đến lần khác rằng tôi thực sự không ăn tôm hùm đất.
Sắc mặt Bùi Tống từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại xanh chuyển sang trắng, cuối cùng hắn tự mình bò dậy đi nhặt bóng rổ.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, hét lên một tiếng xin lỗi về phía lưng hắn.
Bùi Tống không thèm để ý đến tôi, lén lút xoa xoa mông.
Tôi đi dạo ba vòng quanh khu phố, cũng không thấy mẹ gọi tôi về ăn cơm.
Đến khi bụng kêu rột rột tôi mới về nhà.
Vừa vào cửa, mẹ đã xách chảo lên hỏi tôi giấm đâu?
Đầu tôi hiện lên ba dấu chấm hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-chung-nghenh-ngang-cua-do-trum-truong/5212602/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.