Thành phố Yên Kinh.
Ngày hôm sau, Tống Văn Dịch nhận được ảnh thư ký đưa tới, vui mừng khấp khởi cất vào trong ví tiền.
Hôm này vẫn là tiệc rượu, Tống Văn Dịch tốn nhiều công sức mới chen được một chân vào đây. Người ở nơi này không giàu cũng sang, còn có sao lớn người ngoài khó gặp được mời đến hát. Thứ nhạc đồi trụy văng vẳng khắp tiệc rượu.
Trong mắt đám người thế gia này, những người nhà giàu mới nổi đi lên từ nghèo khó như ông đều chẳng ra gì. Tống Văn Dịch vốn muốn tìm một cơ hội hợp tác thương mại, nhưng nhìn thấy thái độ của mấy người này thì cũng tắt ngúm ý định.
May là ở đây không phải người nào cũng thuộc thế gia.
Tống Văn Dịch nhìn mấy người đồng hương, tới kết thân xong thì hí hửng lấy ảnh ra.
"Coi nè, cho mọi người nhìn con tôi..."
"Hầy, nó tên Tống Thiên Vũ. Mẹ của đứa nhỏ đi sớm nên tính cách từ nhỏ hơi phản nghịch, giờ lớn rồi thì hiểu chuyện hơn, đã biết tự thân học tập rồi đấy!"
Tống Văn Dịch hào hứng nói bên này, bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Có thể để tôi nhìn thử xem sao được không?"
Tống Văn Dịch ngoảnh đầu, nhìn thấy một thiếu niên với khuôn mặt nhợt nhạt hơi bệnh trạng.
Ông không biết thiếu niên này là ai, nhưng ông biết người đứng sau lưng cậu ta.
Người này tên Lý Nghị, là người đại diện được công bố của thế hệ hiện tại nhà họ Lý, ngang với đại chưởng quỹ làm chút chuyện kinh doanh.
Nhà Lý Yên Kinh, bô lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-hoc-tap-di-len-dinh-cao-nhan-sinh/939015/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.