Chúc Ninh tỉnh lại trong tiếng đập cửa liên hồi.
"Mở cửa!"
"Đừng giả vờ, tôi biết cô ở nhà!"
Phản ứng đầu tiên của cô là sờ con dao trên đầu gối, sau đó mới ý thức được mình đã không ở thế giới tận thế nữa.
Mười ngày trước, Chúc Ninh vẫn còn ở tận thế đánh zombie, cô vừa mới lẻn vào được địa điểm nhiệm vụ thì nghe thấy tiếng bom đếm ngược sau lưng.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Uỳnh một tiếng --
Quả bom nổ trong nháy mắt, Chúc Ninh còn chưa kịp tìm chỗ nấp, chỉ cảm thấy một luồng không trọng lực đẩy thật mạnh.
Đến khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một phòng chứa rác bỏ hoang, bên ngoài còn đang đổ mưa axit, bầu trời nhuốm một màu vàng xám xịt.
Cơn đau truyền đến từ bụng vô cùng rõ ràng, có một miếng sắt găm trên đó, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Ý chí sống còn bùng lên, Chúc Ninh dùng sức toàn thân cố lết đến máy bán thuốc tự động, lấy tất cả số tiền trên người mình để mua một loại thuốc trị vết thương cực mạnh.
Sau khi cầm máu xong, cô dựa theo ký ức của nguyên chủ để tìm về nhà.
Đây là một thế giới phế thổ, 80% diện tích đất đều đã bị ô nhiễm, nhân loại chỉ có thể sống trong những bức tường cao để ngăn cản sự tấn công của quái vật bên ngoài.
Ít nhất thì cũng có tường cao, cho nên cô không phải trực tiếp đối mặt nguy hiểm.
Thế giới ban đầu của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-don-rac-o-the-gioi-phe-tho/2633544/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.