Lúc sắp tan học, Đoàn Mộ Linh chặn Trình Tự trong phòng thay đồ, gần như là chất vấn, "Tôi va phải người khác nên bị mù? Sao anh nói giúp người ngoài thế hả?"
Trình Tự khom người cởi áo đồng phục, tìm áo phông trong ngăn tủ của mình, không quay đầu lại, nói: "Vậy cậu là vợ tôi à?"
Đoàn Mộ Linh: "..."
Cậu ngẩn người rất lâu mới hiểu ra, "Anh dám đùa giỡn tôi? A! Trình Tự, có phải anh đùa giỡn tôi không?"
Trình Tự phủ nhận: "Không có."
"Không có?" Đoàn Mộ Linh sắp nổi điên, một tay cậu đập lên cửa, ngăn động tác lấy áo của Trình Tự, bả vai dùng sức đè lại, "Trước tiên không nói chuyện anh đùa giỡn tôi, tại sao vừa nãy ở trước mặt bao nhiêu người anh lại nói tôi mắt mù?"
Bị người khác hất bay còn chưa tính, đã thế còn bị Trình Tự chụp cho cái mũ mắt mù, hại cậu ở trước mặt đàn em mất hết thể diện!
Trình Tự vẫn chưa tìm được áo phông, thân trên anh trần trụi, mồ hôi lúc chơi bóng đang bốc hơi dưới nhiệt độ nóng hổi của cơ thể.
"Không phải cậu mắt mù thì là gì? Người lớn như vậy xông về phía mình mà còn không thấy? Không biết tránh ra à?"
"Lúc đó đang chơi bóng, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ai giống anh, toàn đi ở ngoài vạch ba điểm, anh chơi bóng rổ hay là đi dạo phố hả?'
"Đoàn Mộ Linh, cậu có thấy bây giờ mình rất trẻ con không?"
"Chắc anh không trẻ con?"
"Không trẻ con bằng cậu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-doc-than/2918030/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.