Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Bùi Oanh Oanh vẫn không ngủ lại, vì dù sáng mai cô không có tiết nhưng lại phải đi làm thêm, cho nên vẫn dứt khoát từ chối yêu cầu của Quý Đường.
Chỉ là cô về ngủ ở ký túc nhưng cả đêm đều không ngon giấc, bạn cùng phòng Đậu Nghênh Bạch của cô gọi điện thoại với bạn trai đến tận quá nửa đêm, tuy cô ấy đã gắng nói thật nhỏ, nhưng giọng điệu nũng nịu kia vẫn lọt thẳng vào trong tai cô.
Bùi Oanh Oanh cảm thấy cái giọng mũi đó sắp làm xương cô tan chảy đến nơi rồi.
Sáng hôm sau, Bùi Oanh Oanh giãy giụa bò dậy, chỉ một đêm ngủ không yên thôi mà vành mắt cô đã đen lại. Nhìn mình trong gương, đột nhiên cô lại thấy hâm mộ lão yêu quái Quý Đường kia, vì là yêu quái nên da anh đẹp đến mức làm người ta phải ghen tỵ. Cô đã nhìn cận cảnh làn da anh không biết bao nhiêu lần, đừng nói là lỗ chân lông, ngay cả lông tơ cũng không có lấy một sợi. Cái gương mặt vừa trắng vừa mềm như đậu hũ đó của anh, cảm tưởng chỉ cần véo một cái là nước sẽ chảy ra.
Đậu Nghênh Bạch gọi điện thoại cả đêm, bây giờ vẫn còn đang say ngủ.
Bùi Oanh Oanh ngáp một cái thật dài, cố gắng làm mọi thứ trong yên lặng, cô rón rén đánh răng rửa mặt, rón rén thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Vừa mới xuống lầu, cô liền trông thấy một bóng người quen thuộc.
Thấy cô đi tới, Quý Đường lắc lắc chiếc túi trong tay, cô thở ra một hơi rồi chậm rãi tiến lại, "Sao anh lại đến đây?"
"Đưa bữa sáng cho em, chắc em vẫn chưa ăn đâu phải không?" Anh thấp giọng nói, nói xong thì nhìn chằm chằm cô một hồi, lúc anh định mở miệng nói gì đó, cô lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Liệu anh có nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô không?
Hôm nay cô đã cẩn thận đánh phấn che bớt rồi.
"Oanh Oanh, em..."
"Không cho nói!" Bùi Oanh Oanh ngắt lời anh, cô hơi lúng túng, "Em biết em ngủ không ngon, trạng thái da dẻ không tốt, nhưng không cho phép anh nói ra miệng."
Quý Đường bật cười thành tiếng, ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc, "Tôi định nói là, hôm nay em..." Vừa nói anh vừa nâng tay chạm vào vành tai cô, "Chỉ đeo một bên hoa tai."
Bùi Oanh Oanh vô thức sờ vào tai mình, bấy giờ mới phát hiện mình thật sự chỉ đeo một bên hoa tai, cô đành phải gỡ chiếc hoa tai còn lại xuống cất vào túi. Xong xuôi cô mím môi nói: "Thôi được, coi như em hiểu lầm anh."
Cô cầm lấy bữa sáng mà Quý Đường đem đến, "Đưa bữa sáng cho em rồi đi đi."
Quý Đường sửng sốt, "Đi?"
"Đúng, chẳng lẽ anh còn muốn đến xem em dạy học à? Em không đồng ý." Bùi Oanh Oanh kiên quyết đuổi Quý Đường đi, anh không còn cách nào khác, đành đưa cô đến dưới lầu của lớp dạy múa rồi rời đi.
Bùi Oanh Oanh dạy xong một tiết, lúc đến phòng trà nước uống nước, có một đàn chị gửi tin nhắn vào nhóm chat nghiên cứu sinh của khoa Văn, nói Tết dương lịch nhà trường có dạ tiệc, khoa Văn bọn họ phải có một tiết mục góp vui, tiết mục đã được chọn xong —— là vở kịch "Lương Chúc."
"Hoan nghênh các em trai em gái trong khoa đến đăng ký tham gia!" Đàn chị còn thêm một gương mặt cười vào cuối câu.

Một lát sau, đàn chị kia lại bổ sung, "Đúng rồi, chỉ đạo tiết mục là thầy Chung nha."
Lập tức có người nhắn lại, "Thầy Chung Kỳ Uẩn à?"
"Ừ, nên các em mau đến đăng ký nhé, thầy Chung ít khi chỉ đạo tiết mục lắm, đây là lần đầu tiên đó, các em đã động lòng chưa? Động lòng rồi thì còn chờ gì mà không đăng ký?!" Đàn chị trả lời.
Vốn dĩ Bùi Oanh Oanh còn không hứng thú mấy, nhưng thấy chỉ đạo tiết mục là Chung Kỳ Uẩn, cô bỗng thấy hơi dao động, nếu cô đến đăng ký đóng "Lương Chúc", nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội gặp anh ta.
Một lát sau, đàn chị kia gửi một mẫu đăng ký vào nhóm chat, ai muốn tham gia thì điền thông tin vào mẫu rồi gửi mail cho cô ấy.
***
Buổi tối, Bùi Oanh Oanh về đến ký túc liền mở máy tính ra.
Đậu Nghênh Bạch đang gọi video với bạn trai.
Bùi Oanh Oanh tải mẫu đăng ký xuống, sau khi điền hết thông tin cá nhân của mình, cô rối rắm rất lâu trước mục "bạn muốn đóng nhân vật nào". Đàn chị kia đã gửi danh sách các nhân vật vào nhóm chat, nhân vật nữ trong vở kịch này không nhiều lắm, chỉ có: Chúc Anh Đài, nha hoàn của Chúc Anh Đài, mẹ Chúc Anh Đài, bà mai, hai nhân vật còn lại là nam giới.
Vừa thấy danh sách nhân vật, đã có người nói đùa: "Cả khoa Văn chúng ta chỉ có mấy mống con trai, sợ là nhặt hết ra cũng không đủ, liệu đến lúc đó một người có phải kiêm hai vai không đấy?"
"Các em cứ đăng ký trước đi, sau này sẽ có sắp xếp cụ thể." Đàn chị tiếp tục xúi giục mọi người, ngoại trừ mấy anh chị năm cuối đang bận làm luận văn đến tối tăm mặt mũi ra, gặp ai cô ấy cũng đều khuyên người đó đăng ký.
Bùi Oanh Oanh rối rắm một hồi, cuối cùng gõ vào mục "bạn muốn đóng nhân vật nào" dòng chữ —— "Nha hoàn của Chúc Anh Đài."
Đất diễn của nhân vật này không nhiều không ít, vừa đủ.
Trong bốn nhân vật nữ thì nhân vật này cũng khá được yêu thích.
Một tuần sau khi gửi đơn đăng ký, đàn chị kia gửi mail trả lời, nhắc Bùi Oanh Oanh trưa thứ sáu đến tầng hai của câu lạc bộ nghệ thuật để thi vòng hai. Cô đã vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên.
Đến trưa ngày hôm đó, Bùi Oanh Oanh đến nơi mới phát hiện có rất nhiều người vượt qua vòng đầu tiên, hơn nữa còn đều là nữ sinh, số nam sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô liếc nhìn gương mặt của mấy nam sinh kia, đột nhiên thấy hơi hiếu kỳ không biết ai sẽ là người diễn vai nam chính Lương Sơn Bá.
Khi Bùi Oanh Oanh đứng chờ thì đã có người ra khỏi văn phòng, mặt nữ sinh kia đỏ bừng, còn liên tục lấy tay quạt quạt gió. Mọi người xung quanh thấy vậy thì xúm lại hỏi, "Ai ở trong đấy thế?"
Nữ sinh kia xấu hổ nói, "Là thầy Chung, thầy ấy còn đích thân bồi diễn."
Lời vừa nói ra, gần như toàn bộ nữ sinh ở đây đều kích động mà hét lên.
Tuy trong giờ học Chung Kỳ Uẩn chẳng khác nào Đại Ma Vương, nhưng ngoài giờ lại là một quý ông thứ thiệt, còn vô cùng đẹp trai. Đừng nói là thầy giáo đẹp trai nhất khoa Văn, chính xác phải là thầy giáo đẹp trai nhất trường mới đúng.
Sinh viên toàn trường đều hâm mộ vì thầy giáo khoa các cô quá đẹp trai, chẳng qua Chung Kỳ Uẩn rất bận rộn, anh ta luôn là thầy giáo có ít tiết dạy nhất khoa Văn, nên bọn họ không có mấy cơ hội được gặp, càng đừng nói đến việc được anh ta bồi diễn kịch như hôm nay.
Bùi Oanh Oanh đứng cạnh lắng nghe mấy lời thảo luận của bọn họ.

Chung Kỳ Uẩn tự mình tới tuyển người, xem ra anh ta rất coi trọng vở kịch này, lát nữa cô phải thể hiện thật tốt mới được, tranh thủ đoạt được vai diễn.
Xếp hàng khoảng nửa tiếng mới đến số thứ tự của Bùi Oanh Oanh, đàn chị gọi tên cô rồi vẫy tay, "Bùi Oanh Oanh, lại đây."
Cô đi tới, đàn chị kia đưa cho cô một tờ giấy, vừa dẫn cô vào văn phòng vừa nói: "Lát nữa em cứ đọc mấy chỗ bôi vàng này là được, thầy Chung bồi diễn hẳn là em sẽ không hồi hộp đâu đúng không? Dù gì em cũng là sinh viên của thầy ấy mà!"
Bùi Oanh Oanh ho khan hai tiếng, "Chị đừng trêu em nữa, em sẽ cố gắng để không mất bình tĩnh."
Cô liếc nhìn nội dung tờ giấy, đọc xong thì cũng vừa hay vào tới giữa văn phòng.
"Được rồi, em đọc lời thoại trước đi, chuẩn bị xong thì hô bắt đầu nhé." Đàn chị nói xong thì vội chạy sang phía bên cạnh. Nhưng Bùi Oanh Oanh dè dặt vươn tay ra, "Chị ơi, hình như đây là lời thoại của Chúc Anh Đài mà? Em đăng ký diễn vai nha hoàn của Chúc Anh Đài cơ."
"Tất cả nữ sinh đều đọc lời thoại này." Đàn chị còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam trầm ấm đã vang lên.
Bùi Oanh Oanh hơi ngỡ ngàng, cô nhìn về nơi phát ra tiếng nói liền trông thấy Chung Kỳ Uẩn.
Anh ta ngồi ở bàn hội nghị, gọng kính màu bạc ngày thường được thay bằng gọng kính màu vàng, anh ta dùng ngón trỏ thon dài đẩy giọng kính. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rơi vào đôi mắt màu xám kia. Áo sơ mi trắng đóng kín cúc phối với quần tây phẳng phiu, thoạt nhìn vừa cấm dục lại vừa lịch thiệp.
Bùi Oanh Oanh chợt hiểu lý do tại sao lúc những nữ sinh kia ra ngoài, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
"À, vâng ạ." Bùi Oanh Oanh cúi xuống tiếp tục đọc lời thoại, khoảng mười phút sau, cô nhìn đàn chị đứng gần đó rồi nói bắt đầu.
"Sơn Bá huynh, đêm nay trời không trăng không sao, gió còn lớn như vậy, thổi bay cả áo ngoài của ta và huynh, huynh... vì sao huynh phải hẹn ta ở đây?" Bùi Oanh Oanh nói khẽ.
Chung Kỳ Uẩn không nhìn giấy mà nhìn thẳng vào cô, nói: "Vi huynh muốn hỏi đệ một chuyện."
Bùi Oanh Oanh nhìn anh ta rồi quay mặt đi, "Chuyện gì?"
"Ta muốn hỏi rằng, liệu trong nhà đệ có thân muội, tướng mạo giống đệ, tính cách giống đệ, nhất cử nhất động đều giống đệ không?" Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền vào tai Bùi Oanh Oanh khiến cô hơi ngây ngẩn, cô còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nói tiếp: "Đệ thật là, đệ lại thất thần rồi, ta e mỗi lần đệ thất thần đều do bị đàn bướm kia câu hồn đấy."
Bùi Oanh Oanh định thần lại, khẽ mỉm cười, "Cũng không phải, ta không những không bị bươm bướm câu hồn mà nhà ta cũng không có thân muội, đã để Sơn Bá huynh thất vọng rồi chăng?"
Chung Kỳ Uẩn rũ mắt, "Ta nào dám thất vọng." Nửa câu sau như đang tự lẩm bẩm, "Chỉ đang hy vọng xa vời mà thôi."
Bùi Oanh Oanh không khỏi cảm thấy lúc đọc thoại trông Chung Kỳ Uẩn rất đẹp trai, ánh nắng nhàn nhạt phủ lên người anh ta khiến cả thân thể kia như đang tan biến. Mà giọng đọc đầy truyền cảm cũng khiến người khác không kìm được mà nhập diễn.
"Sơn Bá huynh vừa nói gì cơ?" Bùi Oanh Oanh mang vẻ mặt nghi ngờ, "Vừa rồi ta nghe không rõ."
"Được rồi, kết thúc." Đàn chị bên cạnh lên tiếng, sau đó đến lấy lại tờ giấy ghi lời thoại mà Bùi Oanh Oanh đang cầm, "Em có thể đi."
"Vâng, cảm ơn thầy Chung, cảm ơn chị." Bùi Oanh Oanh gật đầu với Chung Kỳ Uẩn rồi mới đi ra phía cửa.
Lúc tới cửa phòng, cô quay đầu nhìn lại, Chung Kỳ Uẩn không hề nhìn cô mà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như lại rơi vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.