Chương trước
Chương sau
Kỳ... động... dục?
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, vội dùng bộ não gần như không hoạt động của mình suy ngẫm xem có phải lời Quý Đường vừa nói là ảo giác của chính mình hay không? Rồi lại tự hỏi xà yêu cũng có kỳ động dục giống động vật sao?
Nếu có, vậy tức là bây giờ Quý Đường đang cầu hoan với cô?
Lúc Bùi Oanh Oanh hoàn hồn lại thì gương mặt Quý Đường đã kề sát bên cạnh, anh nhìn cô bằng ánh mắt gần như đắm đuối, trong đáy mắt còn mang theo nỗi dè dặt.
Bùi Oanh Oanh mím môi, vừa tránh ra sau vừa nói: "Có phải mấy chuyện này nên tìm dì Tuệ không?"
Khi nói ra câu này cô rất căng thẳng, rất sợ Quý Đường sẽ làm bậy.
Nghe thấy tên dì Tuệ, Quý Đường lập tức cau mày.
Chiếc giường này là Quý Đường đặt, phải rộng đến hai mét hai, đường xuống đã bị anh chặn mất nên Bùi Oanh Oanh chỉ có thể rúc vào bên trong, nhưng giường kê sát tường, cô cũng không trốn đi đâu được nữa.
Quý Đường nằm sấp trên giường, chầm chậm bò về phía Bùi Oanh Oanh. Chờ khi bò tới gần cô, chân anh đã biến thành đuôi rắn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông cái đuôi như được điêu khắc bằng ngọc bích thượng hạng.
"Gọi hắn cũng vô dụng, tôi là rắn đực, hắn cũng vậy." Quý Đường nói nhỏ.
Thấy anh tiến lại càng lúc càng gần, Bùi Oanh Oanh vô thức vươn tay ấn vào ngực anh.
"Tôi... tôi..."
Chỉ không cẩn thận nhìn thấy đối phương để ngực trần thôi Bùi Oanh Oanh đã đỏ mặt rồi, thế mà bây giờ anh còn cầu hoan với cô. Cô cảm thấy mình sắp điên rồi, không phải, là Quý Đường điên rồi.
Cô là người, Quý Đường là rắn, không chỉ khác loài mà còn có sự ngăn cách về sinh sản. Có động dục thì anh cũng nên động dục với một con rắn cái chứ, sao lại muốn cùng cô?
Tuy Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình đã miễn dịch với Quý Đường, nhưng nhìn anh lúc này, cô vẫn bị bề ngoài của đối phương mê hoặc như cũ.
Mái tóc dài của anh xoã tung, tôn lên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, đã thế còn ở trạng thái nửa người nửa rắn nên mặt mũi anh càng thêm yêu dị. Đồng tử biến thành màu đồng hổ phách, viền mắt ửng đỏ như dùng nước hoa đào bôi lên, cánh môi đỏ bừng như máu. Lúc anh nói chuyện, Bùi Oanh Oanh còn thấy hai chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra.

Anh là yêu quái mê hoặc lòng người, thân xác xinh đẹp đủ khiến người ta xem nhẹ sự nguy hiểm của anh.
Thứ đẹp đẽ nhất chính là thứ nguy hiểm nhất,
Chúng sinh muôn vàn, ai có thể thoát khỏi cám dỗ của yêu quái đây?
Bùi Oanh Oanh khẩn trương đến ho khan, cô cực kỳ hối hận vì ban nãy quá ham xem phim Hàn mà xông vào lúc Quý Đường đang tắm. Là đồ xui xẻo nhà cô đã gây ra sự cố khiến anh đến cầu hoan ư?
"Hay là, để tôi tìm cho anh con rắn nhé?" Cô vừa nói xong liền thấy Quý Được không hài lòng nhe nhe răng, anh vừa nhe chiếc răng nanh nhỏ vừa dùng đuôi rắn quét khẽ lên lưng cô.
"Em định để tôi giao phối với con rắn tầm thường chưa khai thần trí sao?" Đồng tử mắt dựng đứng của anh thu nhỏ lại, hẹp như sợi chỉ.
"Không phải!" Trước khi đối phương nổi giận, Bùi Oanh Oanh nhanh chóng sửa giọng, "Tôi không có ý đó, gì nhỉ, nếu không..."
Bùi Oanh Oanh biết khi người ta có nhu cầu có thể xem phim XXX, rắn thì thế nào?
"Nếu không tôi mở thế giới động vật cho anh xem nhé?" Bùi Oanh Oanh nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy khá ổn, để tôi tìm cho anh tập đặc biệt, chắc là sẽ có rắn..."
Cô còn chưa nói xong đã bị xà yêu đẩy ngã.
Quý Đường đè lên cô, gương mặt vừa rồi còn đỏ như hoa đào giờ đã đen như đít nồi. Anh rũ mắt nhìn cô gái bị mình đè dưới thân, gầm nhẹ: "Tôi không cần con rắn nào cả, cũng không xem cái gì mà thế giới động vật. Người tôi muốn là em!"
Nói xong anh mím chặt môi, còn Bùi Oanh Oanh thì đã hoàn toàn ngây ngẩn.
Dù trước đây cô đã từng suy đoán, nhưng Quý Đường chưa chính miệng nói ra thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, suy đoán không thể coi là thật.
Bùi Oanh Oanh không phải đồ ngốc, đương nhiên đã nghĩ đến việc tại sao đã ba năm rồi mà Quý Đường còn tới tìm cô, hơn nữa trong ba năm qua không tìm cô gái khác giải trừ lời nguyền cho mình. Cô đã từng nghĩ có phải vì anh thích cô nên mới đến tìm cô hay không, nhưng khả năng này quá thấp, cũng quá tệ, cô thà tin những lý do khác còn hơn.
Nhưng hiện tại Quý Đường đã chính miệng nói ra.
Lý do tại sao anh chờ cô ba năm, bởi vì anh thích cô.
Bị Quý Đường thích có phải là chuyện tốt không?
Đuôi rắn của Quý Đường biến lại thành chân người, anh bò dậy khỏi người Bùi Oanh Oanh. Lần đầu tiên anh lảng tránh ánh mắt cô mà xuống giường, ra khỏi phòng.
Bùi Oanh Oanh nằm trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế lúc bị Quý Đường đẩy ngã. Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, quét qua đôi chân trần của cô như một lớp lụa mát lạnh.
Không biết qua bao lâu, cô mới ngồi dậy. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cô do dự giây lát, cuối cùng vẫn đứng lên đi ra ngoài.

***
Tại phòng khách.
Quý Đường ngồi trên cửa sổ, một chân gác lên thành cửa sổ, chân còn lại chống lên sàn nhà. Mái tóc dài tuỳ ý xoã ra. Điếu thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay anh phát ra ánh sáng lập loè.
Những dãy nhà chọc trời san sát ngoài cửa sổ phản chiếu trong đôi mắt anh, sao trời cũng như rơi vào đáy mắt, để rồi hoàn toàn biến mất.
Anh phun ra một vòng khói trắng mờ ảo, nhìn vòng khói dần dần tan biến trong không trung.
Vào giây phút này, dường như Bùi Oanh Oanh có thể cảm nhận được nỗi phiền muộn trên người đối phương, những phiền muộn này như xiềng xích vô hình vây khốn anh lại nơi đây.
Vốn dĩ anh là một yêu quái tuỳ ý làm bậy.
Hành động ngang ngược, làm gì cũng chỉ theo ý mình, bản lĩnh mà anh am hiểu nhất chính là đùa bỡn lòng người. Thế nhưng lúc này anh lại chỉ có thể ngồi đây hút thuốc.
Có lẽ dì Tuệ nói đúng, thật ra Quý Đường rất đáng thương, rõ ràng đã sắp hoá rồng thành tiên rồi, thế mà đột nhiên lại bị người ta nguyền rủa, mắc kẹt lại thế giới phàm trần.
Chúng sinh đều bị thân xác của anh mê hoặc, nhưng nào ai biết bên trong thân xác đó lại là một con rắn, sau khi biết được sẽ còn yêu anh sao?
Ngay cả Bùi Oanh Oanh, cô cũng cảm thấy mình không vĩ đại đến vậy.
Để đón nhận tình cảm của một con rắn phải cần bao nhiêu can đảm cơ chứ? Hơn nữa Quý Đường còn không phải là rắn bình thường, tuổi thọ của cô cùng lắm chỉ vài chục năm, đối với loài yêu bất tử mà nói cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.
"Quý Đường." Bùi Oanh Oanh cất tiếng gọi.
Anh nghe thấy nhưng không quay đầu lại.
"Tôi không muốn lừa dối ngài, tôi... vẫn chưa quên Hướng Vu Đồng. Mặc dù tôi và anh ấy đã chia tay, nhưng tôi vẫn còn thích anh ấy." Bùi Oanh Oanh vừa nói, bàn tay đặt sau lưng vừa lặng lẽ siết chặt. Vì đang nói dối nên cô nắm chặt đến mức móng tay gần như cắm vào da thịt.
Điếu thuốc trong tay Quý Đường khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống tay anh, cơn đau cháy rát khiến anh nhíu mày. Đợi khi anh quay đầu lại thì Bùi Oanh Oanh đã đi khỏi.
Đêm hôm đó Quý Đường không về phòng. Mà Bùi Oanh Oanh nằm trên giường nhưng cũng không hề chợp mắt, mãi đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hơi hửng sáng, cô mới miễn cưỡng thiếp đi.
Lúc Bùi Oanh Oanh tỉnh lại, Quý Đường đã không còn trong nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.