Đêm đó, Bùi Oanh Oanh ngủ lại khách sạn một mình. Cô tự mua thuốc rồi xử lý vết thương qua loa, đồng thời vẫn liên tục gọi điện cho Hướng Vu Đồng, nhưng mặc kệ cô gọi bao nhiêu cuộc thì đối phương đều luôn trong trạng thái tắt máy. Bùi Oanh Oanh không thể hiểu nổi tại sao Hướng Vu Đồng lại kiên quyết chia tay với cô như vậy, rõ ràng vẫn có cách để giải quyết, hơn nữa còn tận 1 năm nữa cậu ta mới phải đến biên giới. Tại sao nhất định phải ngay lập tức chia tay cô? Cô nằm trên giường khách sạn nhìn ánh đèn rơi bên ngoài cửa sổ, ba cô bạn cùng phòng đang ríu rít nhắn tin trong nhóm chat, liên tục hỏi cô tình hình tiến triển đến đâu rồi, nhưng cô không biết nên trả lời họ ra sao. Cô tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho Hướng Vu Đồng, cuối cùng lại biến thành cậu ta tặng cho cô một nỗi khiếp sợ. Gần 3 năm trời, cô và Hướng Vu Đồng đã bên nhau 3 năm mà kết cục lại thành ra thế này, nghĩ kiểu gì cũng không thể nào cam tâm. Bùi Oanh Oanh đọc lại nhật ký trò chuyện giữa mình và Hướng Vu Đồng, mỗi lần đều cách nhau 1 tuần lễ, thời gian cũng đều giống nhau. Bọn họ không giống với những cặp đôi khác, thời gian dành cho nhau của bọn họ ít đến mức không dám cãi nhau lấy một lần. Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn nuốt nước mắt trở về tim. Đây không phải là kết thúc, cô sẽ không để mình chia tay với Hướng Vu Đồng theo cách này. *** Hôm sau, Bùi Oanh Oanh trả phòng khách sạn rồi bắt taxi đi thẳng đến trường của Hướng Vu Đồng. Trường cậu ta không giống với những trường học khác, trước cổng trường có binh lính cầm súng chấp hành nhiệm vụ. Lúc đến nơi, Bùi Oanh Oanh vô thức nhìn kỹ mấy người lính kia, không phải là Hướng Vu Đồng. Cậu ta đã từng nói với cô rằng thi thoảng sẽ luân phiên đứng gác trước cổng trường. Đột nhiên cô thấy hơi hối hận vì khi đó đã không đến nhìn một lần. Bùi Oanh Oanh đi đến chốt trực gác trước cổng trường, còn chưa kịp nói gì thì người ngồi bên trong đã nhíu mày nhìn cô, "Ai vậy?" "Tôi... tôi muốn hỏi là, có thể vào tìm người không?" Cô dè dặt hỏi. "Không được, chỗ chúng tôi không có giấy thông hành thì không thể đi vào." Người nọ lạnh lùng nói. Bùi Oanh Oanh nhanh chóng hỏi tiếp: "Thế thì tôi gọi anh ấy ra được không? Anh ấy... là bạn trai tôi, tôi có chuyện rất gấp muốn gặp anh ấy, thật đấy." Nói đến đây mắt cô liền đỏ bừng. Người nọ nhìn cô, "Xin lỗi, quy định không cho phép. Nếu cô muốn gặp bạn trai thì có thể chờ đến lúc cậu ta được nghỉ lại gọi điện thoại, mỗi tuần sinh viên trường tôi đều có nửa tiếng gọi điện thoại." Bùi Oanh Oanh mờ mịt nhìn trường quân đội được bảo vệ nghiêm ngặt, cô chưa bao giờ tới đây, lần nào cũng là Hướng Vu Đồng đến tìm cô, vậy nên cô không biết nơi này lại khó vào đến thế. "Vị nữ đồng chí này, nếu cô không còn việc gì nữa thì mời rời khỏi đây." Thấy Bùi Oanh Oanh mãi không chịu đi, người nọ không nhịn được mà thúc giục. Bùi Oanh Oanh đành phải đi ra ngoài, nhưng cô không đi xa mà chỉ đứng sang làn đường đối diện cổng trường. Cô muốn chờ Hướng Vu Đồng đi ra, tuy khả năng này quá xa vời nhưng lúc này cô không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào cả.
Nhỡ đâu? Nhỡ đâu cô nhìn thấy Hướng Vu Đồng thì sao? Cô còn rất nhiều lời muốn nói với đối phương, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, cô muốn hỏi cho rõ ràng chứ không phải cứ kết thúc một cách đột ngột như vậy. Nếu có một phần vạn khả năng, cô cũng không muốn chia tay. Nhưng cô đợi từ sáng đến tận tối mịt mà vẫn không thấy Hướng Vu Đồng đi ra, binh lính gác cổng bắt đầu đổi ca, cô cẩn thận nhìn kỹ, không có cậu ta. Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác ngoài việc đi về. Vừa về đến phòng, ba cô bạn liền xúm lại. "Em Tư, sao cậu về muộn thế?" Thường Đình hỏi. Bành Ánh Chân nhìn sắc mặt Bùi Oanh Oanh thì nuốt lại những lời định nói, sau đó đổi câu hỏi khác, "Oanh Oanh, không phải cậu đi ăn sinh nhật Hướng Vu Đồng à? Chơi không vui hả?" Lâm Thư Đồng ngạc nhiên nhìn Bùi Oanh Oanh, khi thấy đôi mắt sưng đỏ của cô thì khẽ nhíu mày không nói. Bùi Oanh Oanh bỏ hết đồ đạc lên bàn, bấy giờ ba cô bạn mới phát hiện mấy món quà bọn họ chọn cùng nhau đều chưa được tặng. Bọn họ lập tức nhận ra rằng có thể mọi việc không diễn ra đúng như dự đoán. "Rốt cuộc là sao? Cậu với Hướng Vu Đồng cãi nhau à?" Thường Đình hỏi, "Không phải chứ, cậu tặng quà cho cậu ta mà cậu ta còn cãi nhau với cậu?" Bành Ánh Chân kéo kéo tay Thường Đình, "Đình Đình." Bùi Oanh Oanh đứng quay mặt vào bàn một lúc mới nói: "Không có gì đâu, chỉ là cãi nhau một chút thôi, tại hôm qua anh ấy đến muộn quá nên mình mới giận anh ấy, hôm nay anh ấy dỗ mình cả một ngày nên mình mới về muộn. Xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng." "Thế thì tốt, bọn mình còn tưởng cậu gặp phải chuyện gì nghiêm trọng cơ." Bành Ánh Chân thở phào nhẹ nhõm. Lâm Thư Đồng thấy Bùi Oanh Oanh không giống với ngày thường thì tiến lên nói nhỏ: "Oanh Oanh, cậu đi tắm trước đi, để bọn mình nấu nước cho. Có chuyện gì thì cũng để mai hẵng nói, cậu mệt rồi." "Ừ." Bùi Oanh Oanh gật đầu, xoay người ra ban công cất quần áo. Nhìn bóng lưng của cô, Thường Đình nói: "Nhất định đã có chuyện xảy ra, cãi nhau sẽ không như vậy, huống hồ các cậu đã thấy em Tư cãi nhau với ai bao giờ chưa? Mấy năm nay cậu ấy với Hướng Vu Đồng chưa bao giờ to tiếng với nhau lấy một lần chứ đừng nói đến cãi nhau, chắc chắn là nói dối." Bành Ánh Chân chần chừ giây lát mới nói: "Cũng chưa biết được, không phải yêu đương cãi nhau là chuyện thường sao? Haizz, thôi thì bọn mình cũng đừng nghĩ nhiều, hỏi nhiều nữa." "Đúng." Lâm Thư Đồng nói, "Cứ tạm thời để cậu ấy ở một mình đi." *** Hai tuần tiếp theo, Bùi Oanh Oanh gác lại tất cả các công việc làm thêm, sáng nào cô cũng đến trường của Hướng Vu Đồng, trong túi cất 2 cái bánh mỳ, chính là bữa trưa và bữa tối của cô. Cô không dám uống nước vì sợ phải đi vệ sinh, chẳng may lúc cô đi vệ sinh mà Hướng Vu Đồng đi ra thì sao? Trong lúc chờ đợi cô cũng sẽ gọi điện cho đối phương, nhất là vào khoảng thời gian mà cậu ta có thể cầm điện thoại. Nhưng từ đầu đến cuối điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy, thậm chí cô từng hoài nghi liệu có phải cậu ta đã đổi số rồi hay không. Cô đứng đợi cả ngày lẫn đêm, ba cô bạn cùng phòng cũng không biết cô đến trường Hướng Vu Đồng, bọn họ vẫn tưởng gần đây công việc làm thêm của cô trở nên bận rộn. Khi đợi đến tuần thứ ba, có người không nhìn nổi nữa. Người ngồi gác ở chốt trực đi ra, tiến thẳng đến trước mặt Bùi Oanh Oanh rồi lạnh lùng nói, "Đồng chí, mời cô không đứng chờ ở đây nữa, cô đã gây cản trở đến việc thi hành nhiệm vụ hàng ngày của chúng tôi. Nếu cô vẫn cứ tiếp tục đứng thế này, chúng tôi không dám đảm bảo sẽ có thể để yên cho cô chờ."
Thấy người kia nói xong thì định đi, Bùi Oanh Oanh nóng nảy đến độ túm lấy cánh tay đối phương, "Rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất muốn gặp bạn trai tôi, anh ấy bị điều động đến một nơi rất khắc nghiệt, bây giờ anh ấy không chịu nhận điện thoại của tôi, cũng không chịu gặp tôi. Tôi muốn gặp anh ấy một lần thôi, chỉ một lần là được rồi." Bước chân người kia hơi khựng lại, tựa hồ có phần bất đắc dĩ. Một lát sau, đối phương mới quay lại nói: "Cô theo tôi ra đây." Người kia hỏi tên tuổi của Hướng Vu Đồng, mở máy tính tra cứu một lúc rồi ánh mắt dần dần thay đổi. Bùi Oanh Oanh khẩn trương đứng ngoài cửa sổ, thấy người kia nhìn mình thì vội hỏi: "Gần đây anh ấy có kỳ nghỉ không?" "Xin lỗi, cậu ta không xin nghỉ." Người kia lại nói tiếp, "Cô không cần đến đây nữa." "Tại sao?" Bùi Oanh Oanh cuống cuồng. "Tuy tôi không biết giữa hai người các cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy cô cứ tìm cậu ta mãi thật không thích hợp chút nào. Là cậu ta tự mình xin được phân đến nơi đó, những đồng chí đi qua bên kia đều là tự nguyện xin đi, vậy nên theo tôi thì cô đừng tới tìm cậu ta nữa." Bùi Oanh Oanh ngây ngẩn, cô sợ mình đã nghe nhầm rồi. Tự nguyện xin đi? Sao Hướng Vu Đồng lại tự nguyện xin đến đó cơ chứ? Thấy vẻ mặt của Bùi Oanh Oanh, người kia có phần không đành lòng nhưng vẫn nói: "Nữ đồng chí, mời cô sớm đi cho." Bùi Oanh Oanh biết đối phương phải cực kỳ tốt bụng mới nói cho cô những việc này, bởi vì mấy chuyện này vốn không được phép công bố ra bên ngoài. Cô khom lưng với người kia, "Cảm ơn anh." Nói xong cô đứng thẳng lên, xoay người rời đi. Chỉ là mỗi bước chân lại có một giọt nước mắt rơi xuống, phảng phất như nước mắt là vô tận. Bùi Oanh Oanh đã từng nghịch điện thoại của Hướng Vu Đồng, thấy trong điện thoại của cậu ta có một số video về quân sự, cô chỉ xem phần đầu thôi là không dám xem tiếp, vì video kia thật sự rất tàn khốc. Nhưng cô lại không hề biết hoá ra đó vốn dĩ chính là hoài bão của Hướng Vu Đồng, có lẽ ngay từ ngày đầu tiên bước vào trường quân đội, đối phương đã trao cả trái tim mình cho quốc gia. Yêu yêu đương đương chẳng qua chỉ là phụ. Cậu ta chưa bao giờ tiết lộ với cô, mãi cho đến khi đã xác định chắc chắn nơi được điều động đến, đã xin đi thành công, cậu ta mới chia tay với cô. Đột nhiên cô bỗng cảm thấy rất buồn cười, cười vì bản thân chưa bao giờ hiểu Hướng Vu Đồng. Cô và đối phương ở bên nhau gần 3 năm, 3 năm trời nhưng cô lại không biết gì về lý tưởng và hoài bão của cậu ta, quan trọng là cô cũng chưa từng hỏi qua. Điều Bùi Oanh Oanh muốn là cuộc sống yên ổn, nhưng Hướng Vu Đồng thì không. Là cô không hiểu đối phương. Nhưng cậu ta lại giấu giếm và lừa gạt cô đến tận giây phút cuối cùng. Đồ dối trá. Bùi Oanh Oanh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, có lẽ trên đời này sẽ không bao giờ còn ai nhắc cô đừng dùng tay lau nước mắt nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]