Chương trước
Chương sau
Ngoại truyện: Thời Thiên Thiếu 8.
Giang Thứ giận lắm.
Cậu ta cũng không biết sao bản thân lại tức giận như vậy.
Cậu ta xắn tay áo muốn đi qua túm chặt lấy cổ áo của nam sinh kia, hỏi tên đó có biết mình là ai hay không, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Vương Hiên Hoành ngăn lại: "Mày kích động thế làm gì?" Vừa rồi còn tỏ ra bình tĩnh, hoá ra tất cả đều là giả vờ hả?
Giang Thứ cả giận nói: "Đổi làm mày thì mày cũng kích động."
"Nếu là tao thì tao không kích động nhé." Vương Hiên Hoành nói: "Không phải mày nói sắp tới sinh nhật mười sáu tuổi của Thẩm Phất à? Tuy là qua sinh nhật vẫn tính là mười sáu tuổi nhưng cũng có thể nói là mười bảy, bằng tuổi bọn mình rồi, lớp mình có bao nhiêu đứa con gái yêu sớm chứ, đâu phải là mày không biết, có gì ghê gớm đâu?
Giang Thứ: "Tao sợ ảnh hướng tới nhỏ đó học tập."
Vương Hiên Hoành cười ha ha: "Một đứa ba ngày trốn học hai lần như mày còn sợ người ta bị ảnh hưởng tới chuyện học tập?"
Giang Thứ: "..."
Vương Hiên Hoành nói: "Mày nói không muốn khiến em ấy chịu uất ức, nhưng bây giờ mày đi qua đó hạn chế hành vi ở trong trường của em ấy, không phải là càng khiến cho em ấy cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu à?"
"..."
Giang Thứ bỗng chốc tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nhận một bức thư tình không có gì ghê gớm cả, đâu phải là đồng ý yêu đương với tên đó luôn.
Nói không chừng Thẩm Phất vừa quay đầu lại đã ném thư tình của đối phương vào thùng rác ý chứ.
Giang Thứ kéo tay Vương Hiên Hoành bám đằng sau bồn rửa tay nhìn một lúc lâu, kết quả lại thấy Thẩm Phất không chỉ không ném thư tình của tên đó vào thùng rác mà còn gấp làm đôi rồi cẩn thận nhét vào túi áo lông vũ.
"..."
Hơi thở âm u quấn quanh người Giang Thứ cả ngày.
Thật vất vả nhịn đến lúc tan học, vào phòng thay quần áo xong.
Vương Hiên Hoành vung cặp sách lên lưng: "Đi thôi anh em, mày không thể vắng mặt trong ngày hồi sinh liên minh YIHK được."
Giang Thứ mặt mày lạnh lùng: "Không muốn đi, mày cũng xéo đi."
Đây là lại làm sao vậy, sao chơi trò chơi mà còn không có hứng chứ, Vương Hiên Hoành lại nói tiếp: "Thế thì đi đua xe?"
Giang Thứ: "Thôi đi, vất vả lắm mới được một tháng tao chưa bị ông cụ nhà tao đánh."
Vương Hiên Hoành nói: "Thế sau khi tan học mày định làm gì?"
Giang Thứ phun ra hai chữ: "Về nhà."
Vương Hiên Hoành nói: "Người ta nuôi mèo còn phải cho nó một chút không gian riêng để thả lỏng đấy, nào có ai giống như mày, hận không thể dính với mèo suốt hai mươi bốn giờ, mày nuôi mèo kiểu này sớm muộn gì trên mặt cũng bị cào cho vài phát."
Suy nghĩ của Giang Thứ vô duyên vô cơ nghĩ tới lúc tay Thẩm Phất chạm vào mặt mình, bây giờ ngẫm lại vẫn không biết là muốn sờ mặt của cậu ta hay là thừa dịp cậu ta ngủ thiếp đi vả mặt cậu ta.
Giang Thứ đẩy Vương Hiên Hoành ra một cách không kiên nhẫn: "Cái gì mà mèo với chả không mèo."
Vương Hiên Hoành nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ mày không có cảm giác là từ sau khi Thẩm Phất đến nhà mày ở thì tần suất về nhà sau khi tan học của mày ít nhất cũng tăng gấp đôi à?"
Giang Thứ: "..."
"Bệnh tâm thần." Cậu ta cả giận nói: "Lúc nào? Sao có thể?"
Giang Thứ nói xong thì sải bước đi về phía cổng trường, vội vàng chui vào trong xe nhà mình.
Vương Hiên Hoành: "..." Mẹ nó, chính là lúc này này!
Các hạng mục thi đấu của lớp Thẩm Phất kết thúc sớm, cô về nhà trước rồi giúp dì Trương nhặt rau. Một lát sau thấy hết gia vị cô mặc áo khoác cầm tiền lẻ đi ra ngoài mua, lúc đang thay giày vừa vặn gặp Giang Thứ trở về.
Thiếu niên mặc áo lông vũ liền mũ màu đen, áo khoác không kéo khoá, hai tay đút túi đứng trước mặt cô nhìn cô, mặt mày nặng nề, trên khuôn mặt tuấn mỹ dính ít sương lạnh bên ngoài, thân hình cao gầy rất có cảm giác tồn tại.
"Anh muốn thay giày đi vào hả?" Thẩm Phất dịch sang trái nhường chỗ cho cậu ta.
Giang Thứ lại không đi vào, chỉ chặn trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống.
Thẩm Phất: "..."
Sau khi ở chung lâu thì Thẩm Phất không sợ cậu ta như lúc ban đầu nữa, chỉ coi như có đôi khi cậu ta phát bệnh, tránh xa là được rồi.
Thế là Thẩm Phất mặc kệ cậu ta, tự lo buộc dây giày của mình sau đó chen qua khe hở giữa cậu ta và cánh cửa đi mua gia vị.
Giang Thứ: "..."
Thẩm Phất đi dọc theo con dốc hướng về phía cửa hàng tiện lợi 24/7 ở xa, đi không bao xa đã cảm giác được thiếu niên theo sau.
Giang Thứ đi đằng sau cô một khoảng cách không gần không xa.
Thẩm Phất vừa quay đầu lại lập tức đối mặt với cái bóng kéo dài dưới đèn đường cùng với đôi mắt tối tăm lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thẩm Phất: "..."
Lại làm sao vậy?
Thẩm Phất liếc về sau hai lần, thừa dịp Giang Thứ không chú ý bất thình lình co cẳng chạy.
Cô vượt lên trước mấy bước nhưng vẫn không chạy qua nổi Giang Thứ, bị cậu ta sải bước đuổi theo.
Rất nhanh đã biến thành hai người chạy đua tốc độ dưới ánh đèn đường.
Chờ hai người đón gió lạnh chạy đến cửa hàng tiện lợi, Thẩm Phất đã chống đầu gối thở dốc: "Anh, làm gì vậy?"
Cô thực sự không muốn bị người qua đường nhìn mình bằng ánh mắt giống như nhìn đồ đần.
Giang Thứ cả giận nói: "Chỉ một mình em có thể đi dạo siêu thị chắc? Anh không thể tới được à?"
Thẩm Phất: "..."
Thẩm Phất tức giận nói: "Vậy thì mời anh."
Giang Thứ: "..." xảy ra chuyện gì? Sao lại có cảm giác cô càng ngày càng không tôn trọng cậu ta? Lúc mới tới còn có chút kính trọng và e ngại, bây giờ nói chuyện thì tùy tiện, đâu có thấy cô nói chuyện với những người khác ở trong trường như vậy.
Giang Thứ hơi cảm thấy tổn thương, không vui chuyển sang khu đồ ăn vặt.
Thẩm Phất lấy gia vị rồi thanh toán tiền xong, thừa dịp cậu ta không chú ý xoay người chạy.
Giang Thứ: "..." Chờ một chút, cậu ta không mang tiền cũng không mang điện thoại!
Giang Thứ ngượng ngùng thả lại đống đồ ăn vặt ban nãy cậu ta túm bừa về chỗ cũ dưới ánh mắt khác thường của nhân viên thu ngân cửa hàng tiện lợi.
Lúc Thẩm Phất chạy về tới nhà thì trợ lý Chu đang nói chuyện điện thoại với ông cụ. Anh ta thấy Thẩm Phất đổi giày đi vào liền nhô đầu ra từ thư phòng vẫy tay với Thẩm Phất: "Ông cụ muốn nói với em vài câu."
Thẩm Phất hơi căng thẳng, vội vội vàng vàng thả đống đồ trong tay xuống rồi đi theo trợ lý Chu vào thư phòng.
Lúc Giang Thứ vào cửa Thẩm Phất vừa nói chuyện điện thoại xong đang cất gia vị vào trong bếp, biểu cảm trên mặt hơi nặng nề.
Trông thấy cậu ta bước vào, cô dường như định nói gì đó nhưng lại ngừng lại quay người đi lên lầu.
"Nhỏ sao vậy?" Giang Thứ ngồi xổm xuống thay giày, gọi trợ lý Chu lại hỏi.
"Thiếu gia, từ lúc khai giảng học kỳ này tới bây giờ cậu tổng cộng đến trễ một trăm bốn mươi ba ngày, trốn học sáu mươi ba tiết." Trợ lý Chu đẩy mắt kính, khép lại cặp văn kiện nói: "Sắp tới cuối kỳ rồi, bên ông cụ lại nhận được bưu kiện do trường của cậu gửi tới."
Giang Thứ đứng dậy hỏi: "Ồ, ông già còn chưa quen với việc này à?"
Trợ lý Chu: "..." Cậu tự nghe đi câu cậu vừa nói là tiếng người sao?
Giang Thứ lại hỏi: "Chuyện đó thì liên quan gì tới Thẩm Phất?"
Trợ lý Chu nói: "Ông cụ bảo tôi giao thẻ của cậu cho cô bé, sau này nếu cậu nghỉ học thì số tiền bị trừ sẽ không phải là tiền lương của tôi mà là tiền tiêu vặt của cậu."
Trợ lý Chu nói xong câu cuối cùng thì lập tức mỉm cười.
Giang Thứ vừa cởi áo khoác vừa cười gằn: "Anh không cần trưng ra vẻ mặt "mẹ nhà nó ông đây cuối cùng cũng được giải thoát" trước mặt tôi, tôi có mù đâu."
Trợ lý Chu: "..."
Cơm tối còn chưa chín, Thẩm Phất ngồi trước bàn học bày bài thi ra, lại không không tĩnh tâm nổi.
Ông cụ để cô tịch thu thẻ của Giang Thứ, nếu như Giang Thứ lại trốn tiết vô tội vạ thì cứ việc trừ tiền tiêu vặt của cậu ta.
Chuyện này chỉ riêng điều thứ nhất thôi cô cũng không làm được, loại hỗn thế đại ma vương như Giang Thứ sao có thể nghe lời cô?
Nhưng ở nhà họ Giang lâu như vậy trước giờ ông cụ không nhờ cô làm chuyện gì, hiếm lắm đối phương mới hi vọng cô làm giúp một chuyện, nếu cô lại không làm được thì cô sợ rằng ông cụ sẽ không vui.
Giang Thứ lên lầu, gõ cửa phòng của cô.
Thẩm Phất nói: "Cửa phòng không đóng, vào đi."
Thẩm Phất tưởng là trợ lý Chu còn có chuyện gì chưa nói xong, không nghĩ tới người đi vào là Giang Thứ, cô vô thức đóng quyển nháp trước mặt lại.
Bên trong còn có một vài câu cô viết linh tinh lúc oán giận Giang đại thiếu gia đấy.
Lúc đầu Giang Thứ tìm cô muốn nói về chuyện ông cụ dặn dò, muốn giải quyết thay cô nhưng vừa bước vào đã thấy dáng vẻ vội vàng gấp vở lại đáng ngờ của cô thì lập tức nhạy bén nói: "Em viết gì ở trong vở mắng anh hả?"
Thẩm Phất: "..." Sao cậu ta biết?!
Giang Thứ: "Đùa thôi, em nào có cái gan đó."
Thẩm Phất: "..."
Giang Thứ thấy Thẩm Phất thở phào nhẹ nhõm thì đuôi lông mày lập tức nhăn lại, bỗng nhiên cất cao giọng: "Thẩm Phất!"
Thẩm Phất bị cậu ta gào sợ tới mức giật mình đứng lên: "Làm sao, làm sao vậy?"
Giang Thứ: "Không phải là em yêu sớm chứ?"
Thẩm Phất không hiểu ra sao: "Anh đang nói gì vậy?"
Giang Thứ thấy vẻ mặt Thẩm Phất mê mang mới hơi yên lòng, lập tức lại cảm thấy chẳng cớ gì bản thân lại tự dưng nhẹ lòng.
Cậu ta kéo ghế ngồi xuống: "Nam sinh trường này đều không được, nếu có người đưa thư tình cho em thì nhất định phải mạnh mẽ lên án đối phương làm ảnh hưởng em không cần nể mặt, học sinh cấp ba phải lấy việc học làm trọng, yêu sớm ảnh hưởng việc học, đừng tưởng rằng thành tích bản thân tốt thì có thể buông lỏng."
Mặc dù Thẩm Phất chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu.
Giang Thứ lặng lẽ không dấu vết hỏi: "Cho nên gần đây có ai đưa thư tình cho em không?"
Đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, không biết sao Thẩm Phất có chút chột dạ: "Không có đâu." Luôn có cảm giác lo lắng Giang Thứ sẽ dùng chuyện này làm nhược điểm méch lẻo với ông nội Giang.
Giang Thứ: "..."
Giang Thứ rời khỏi phòng Thẩm Phất, sắp tức chết rồi, cậu ta đã chứng kiến tận mắt thấy cô lêu lổng bên ngoài cô còn nói không có.
Cậu ta nổi giận đùng đùng xuống lầu, đi ngang qua áo khoác của Thẩm Phất treo ở cạnh cửa.
Cậu ta dừng lại, bỗng nhiên như bị ma ám đi qua.
Đầu óc Thẩm Phất vốn dĩ đã không tính là minh mẫn, đột nhiên bị Giang đại thiếu gia chạy vào chất vấn linh tinh một hồi càng loạn hơn.
Cô nhớ tới trong túi áo khoác vẫn cất phong thư tình kia, còn chưa đọc đâu.
Mặc dù Thẩm Phất không có tâm trạng muốn yêu sớm chút nào nhưng đối với thiếu nữ mười sáu tuổi thì nhận được một bức thư tình đựng đầy tình cảm thì không thể nghi ngờ là một loại khẳng định, cô vẫn muốn nhìn xem trong thư tình viết gì.
Cô xé trang nháp ra khỏi vở, vò thành một cục ném vào trong thùng rác.
Mở cửa xuống dưới.
Cô gỡ áo khoác của mình xuống cho tay vào túi móc móc...
Thư tình.
Không thấy!
Thẩm Phất quỳ trước cửa khom lưng tìm khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng không tìm thấy.
Cô lại mở cặp sách ra tìm, trong cặp sách cũng không có.
Ngay tại lúc cô bắt đầu hoài nghi có phải ký ức của mình xảy ra vấn đề không, phải chăng rơi ở chỗ nào thì Giang Thứ đứng trên cầu thang bảo cô đi qua.
"Có phải ông cụ bảo em nghĩ cách lấy cái này từ trong tay anh không?" Giang Thứ cầm thẻ của cậu ta, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Phất.
Thẩm Phất: "...Anh biết rồi à?"
Giang Thứ nói: "Anh có thể đưa cho em, em còn có thể tuỳ tiện tiêu tiền của anh, anh sẽ không nói cho ông già biết."
Thẩm Phất ôm cặp sách ngẩng đầu nhìn cậu ta, không hiểu sao cậu thiếu gia này bỗng nhiên phối hợp như vậy.
Giang Thứ: "Chẳng qua là có điều kiện, điều kiện quan trọng nhất là..."
Thẩm Phất nghĩ thầm, bảo cô làm trâu làm ngựa? Hay là chân chạy linh tinh?
Giang Thứ cười gằn: "Điều kiện quan trọng nhất là trước khi em tốt nghiệp cấp ba không được phép yêu sớm."
Thẩm Phất khiếp sợ: "..." Đây gọi gì là điều kiện trao đổi hả!
Cái này còn không dễ dàng sao?!
Đây quả thực là dễ như trở bàn tay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.