Đến nước này rồi, dù ba người ngoài cửa đần độn tới đâu chăng nữa, cũng đều ý thức được giữa Giang Thứ và Thẩm Phất hơi bất thường.
Gương mặt ba người đều biến sắc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái hôm bay từ Hạ Môn tới đây, chẳng phải Thẩm Phất vẫn còn phớt lờ không đếm xỉa Giang Thứ ư? Bọn họ cho rằng Giang Thứ làm chuyện sai trái nào đó, khiến Thẩm Phất ghét chứ.
Sao tự dưng bây giờ tiến triển thần tốc vậy, Thẩm Phất đồng ý cho Giang Thứ tự do ra vào phòng cô luôn?!
Cố Chi Đảo nhớ lại lúc mình tặng quà cho Thẩm Phất theo yêu cầu của ê-kíp, quá trình tặng hết sức khó khăn, Giang Thứ trước mặt lại có thể đẩy vali của Thẩm Phất ra, trong lòng nhất thời bực bội vô vàn.
Anh ấy nhíu mày: "Ê-kíp chưa thông báo nhiệm vụ mới, sao cậu lại đi ra từ phòng Thẩm Phất?"
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Chuyện của tình nhân nhà người ta đến phiên yêu quái như cậu phản đối à?]
Fan Cố Chi Đảo: [Bà mẹ nó, nhà Chử Vi quản lý tốt fan điếm nhà mấy người chưa vậy ạ?]
Fan Chử Vi: [...]
(*)Chú thích: nguyên gốc của fan điếm là 粉头, chữ này vừa có nghĩa là fan ruột vừa có nghĩa là kỹ nữ.
Bọn họ cũng muốn đá cái tên này ra mà, nhưng đá không được! Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào công ty chủ quản của Chử Vi mau đưa ra phản hồi, cưỡng chế giải tán hết cái đám ngu đó đi.
Giang Thứ giống như con cọp ăn no uống say, đang thuận buồm xuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dien-bua-ma-cac-anh-cung-coi-la-that/400497/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.