"Xin lỗi, bất cẩn phun cà phê ra ngoài, nếu như quần áo đắt tiền thì tôi có thể đền cho anh."
Cố Chi Đảo rút khăn giấy lau vệt cà phê trên vai âu phục, điềm tĩnh nói: "Không sao, không cần đâu."
"Tại sao anh tưởng vậy? Tưởng tôi đối với anh là, ờm..." Thẩm Phất khó nhịn nụ cười.
Cố Chi Đảo không đáp mà hỏi vặn lại: "Tại sao em không nhận năm triệu kia?"
"Lúc ấy tôi không phải vì tiền."
Hồi đó hệ thống vẫn chưa cho cô biết rằng tiền có thể thay thế đầu người, bằng không cô mà bỏ năm triệu kia ư?
Chân con muỗi dù nhỏ đi chăng nữa cũng là thịt nha.
Cố Chi Đảo hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý: "Vậy em vì cái gì?"
Thẩm Phất đỡ trán, cô không thể trả lời câu này, chuyện của hệ thống và cục quản lý sinh mạng đều là bí mật, nếu để lộ ra ngoài, chẳng phải cô sẽ thất bại trong gang tấc ư?
Cố Chi Đảo lại hiểu sai ý cô, khoanh tay dựa lên lưng ghế trưng bộ mặt "Quả nhiên là thế", thong dong nhìn cô.
Thẩm Phất: "..."
Hệ thống: "Tôi cười chết thật đấy, giải quyết sao hả Thẩm Phất."
Thẩm Phất hỏi: "Anh đoán tôi không quên được anh chỉ vì tôi không nhận năm triệu kia?"
Cố Chi Đảo im lặng, chỉ nhìn Thẩm Phất một cách nhàn nhạt.
"Thế này đi." Thẩm Phất cố gắng nhịn cười, nói: "Chúng ta mô phỏng lại tình huống lúc đó một lần nữa. Hiện tại bác gái không có ở đây, anh đóng vai bà ấy là được, giờ anh cho tôi năm triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dien-bua-ma-cac-anh-cung-coi-la-that/400482/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.