Bầu không khí lại đông cứng một hồi.
Giang Thứ nhìn chiếc áo khoác trước ngực, rồi nhìn sang Thẩm Phất, biểu cảm mơ hồ: "Ê-kíp cung cấp trang phục rởm gì đây? Anh chưa làm gì đã rách rồi?"
Thẩm Phất nhìn vạt áo sơ-mi nới lỏng hoàn toàn của anh, gương mặt hơi nóng, dùng tay quạt gió lên mặt mình, giấu đầu lòi đuôi cụp mắt: "Còn trách ê-kíp à, anh phản ứng quá chậm thì phải, đồ của mình bung cũng không biết?"
Giang Thứ lấy làm lạ: "Sao giờ lại tại anh?"
"Không tại anh chứ tại ai, bộ em xé nút áo của anh à?" Thẩm Phất không khỏi đánh giá anh: "Anh ăn nhiều cơm trưa quá đúng không?"
Giang Thứ dỗi: "Anh không ăn được bao nhiêu hết biết chưa? Anh ngồi ăn cơm ở kế bên em mà, anh ăn bao nhiêu em cũng không thèm để ý chứ gì?"
Anh bỗng phát cáu: "Mà khoan, dù anh ăn nhiều thêm chút cũng không thể chật bung áo sơ-mi! Em đang nghĩ body của anh xấu hả?"
Giang Thứ càng nói càng trào dâng căm phẫn, còn có hơi cay đắng: "Rốt cuộc em có hiểu biết về vóc dáng đàn ông không, anh đỉnh cao như vậy em còn chê?"
Không thích anh thì thôi đi, còn chê anh ăn nhiều?
"Gu em là thịt ba chỉ giống Chử Vi?"
Thẩm Phất: "..."
Đầu óc Thẩm Phất kêu ù ù.
Trời đất chứng giám, cô chỉ nói một câu thôi đó.
Hơn nữa đúng là dáng Chử Vi không bằng anh, nhưng nói người ta là thịt ba chỉ thì điêu toa quá rồi.
Giang Thứ bực dọc: "Cuộc đời này ông đây chưa từng mặc quần áo chất lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dien-bua-ma-cac-anh-cung-coi-la-that/400477/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.