Thẩm Phất đếm xong tiền trong tay, đi xác nhận với bên phía tổ sản xuất, sau khi chắc chắn đã nắm ba điểm cộng bèn phân chia số tiền này cho đám trẻ vây quanh.
Lần này anti-fan trong bình luận phải cố gắng nín nhịn không phun ra câu mắng chửi nào.
Thẩm Phất phân phát gần hết, trong tay vẫn giữ lại hai đồng lari làm kỷ niệm chuyến đi tới đây của mình.
Dẫu sao nếu không nhờ chương trình đưa đến nơi này, có lẽ trong đời cô và các khách mời khác cũng sẽ không xuất hiện tại thị trấn nhỏ này.
Mà quần chúng khán giả cũng sẽ không phát hiện trên đời còn có một địa phương như bị thế giới quên lãng.
Khắp chốn đều là những cuộc xâu xé nhau, phỉ báng ca ngợi, vòng xoáy danh lợi, nhưng nơi đây lại còn số ít người chỉ mong cầu một quả bong bóng đủ sắc có thể thổi to, một bàn nạo dễ dùng, một chiếc khăn lụa ưa nhìn hơn.
Khán giả ngắm đồng ruộng trải dài tứ phía, trẻ con đang chơi đuổi bắt, cùng với hoàng hôn xa xa đang dần buông, cảm tưởng như trái tim đều được gột rửa.
[Em phải lòng cái show này mất rồi, từ giờ không mắng nó có kịch bản nữa.]
Hứa Điều Điều thấy thèm mà lân la dòm ngó tiền trong tay Thẩm Phất.
Thẩm Phất nhìn cô nàng: "Muốn hả?"
Hứa Điều Điều gật đầu: "Chia cho mình một lari được không? Mình cũng muốn làm kỷ niệm."
Thẩm Phất không có vấn đề gì, đưa một lari cho cô nàng.
Hứa Điều Điều trịnh trọng nhắc nhở cô: "Lát nữa về khách sạn đừng kể đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dien-bua-ma-cac-anh-cung-coi-la-that/400465/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.