Chương trước
Chương sau
Biểu tượng nhóm chat dưới góc bên phải màn hình máy tính của Hải Đăng Chạy Băng Băng nhấp nháy liên tục, vừa mở liền bắn ra một đống tin nhắn: "Chủ nhóm, ông làm gì đấy? Tiên sư ông chứ ông làm phản à?"
Hải Đăng Chạy Băng Băng mí mắt giựt giựt, vội vã nói: "Làm phản? Làm phản là sao?!"
"Ông nhìn xem ông vừa bình luận cái gì kia!"
Hải Đăng Chạy Băng Băng nhanh chóng phủi sạch quan hệ: "A a a anh chị em phải tin tôi, vừa rồi tôi mới đi vệ sinh, đấy là em họ tôi bình luận, không liên quan gì tới tôi. Thằng đấy là đồ nhan khống, mọi người hiểu rồi chứ."
*Nhan khống: Người coi trọng vẻ đẹp.
Mấy người cùng nhóm thoáng yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Câu này nghe hơi là lạ.
Nhan khống?
Mẹ nó câu này là ông đang mắng Thẩm Phất hay là khen cô ta thế?
"Thế này nhá, ông đi bình luận diss cô ta một câu bọn tôi liền tin tưởng ông."
Từ sau khi Hải Đăng Chạy Băng Băng trở thành fan của Chử Vi thì luôn hoạt động ở trong nhóm fan này, vất vả hoạt động ròng rã ba năm từ lớp mười đến lớp mười hai mới có thể lên làm trưởng nhóm của một nhóm nhỏ, thực sự không muốn bởi vì chút chuyện cỏn con như này đã bị coi là anti-fan trà trộn vào đây.
Thế là cậu ta nhanh chóng đi bình luận diss Thẩm Phất một câu: [Không cần hiểu lầm ý của tôi, cô ta đương nhiên sẽ thắng rồi, người vì mục tiêu có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào mà. Mặc dù ảnh hậu thua phải trách chính bản thân chị ta cùi bắp, nhưng Thẩm Phất làm đối thủ mất mặt như thế thì xác thực cũng không tốt lắm.]
Fan hâm mộ của Tả Mân: ?
Fan hâm mộ của Chử Vi cùng Anti-fan của Thẩm Phất trong nhóm chat: ?
Fan hâm mộ của Thẩm Phất: ?
Hải Đăng Chạy Băng Băng: ...
Bực ghê, hình như không cẩn thận lại đổ thêm dầu vào lửa.
Bình luận trực tiếp trong chương trình quậy tung lên nhưng Thẩm Phất không thèm đoái hoài chút nào, bình luận trong phòng livestream từ góc nhìn của cô vẫn tính là hài hoà, có rất nhiều người xem chưa thoả mãn bèn nói với cô: "Thẩm Phất, ra biển mò hải sản ít nhất phải nhặt một con ốc mắt mèo."
Thẩm Phất nhìn qua thời gian, còn khoảng năm sáu phút mới hết giờ thi đấu liền đồng ý yêu cầu của người xem này: "Được, để tôi tìm thử xem."
Cô cầm xẻng nhỏ cúi đầu kiểm tra xung quanh. Bình luận đều rất hưng phấn, không ngừng nói cho cô: "Bên kia bên kia, tôi nhìn thấy cát bên kia hơi gồ lên!"
Đáng tiếc không thể bình luận bằng giọng nói nếu không thì đã có người xuyên qua màn hình chỉ cho Thẩm Phất xem.
Không cần bình luận chỉ phương hướng Thẩm Phất cũng phát hiện trên bờ cát cách đó không xa có dấu cát hơi gồ lên.
Trên dấu cát còn có hai cái hố nhỏ hình chữ thập méo mó, nhìn qua rất giống chỗ sẽ xuất hiện ốc mắt mèo.
Thẩm Phất đi tới sau đó xoay người dùng cái xẻng hất bùn cát phía ngoài ra rồi nhanh tay nhanh mắt xúc mạnh một cái.
Một con ốc mắt mèo còn đang phun nước lớn cỡ bàn tay liền xuất hiện trước ống kính máy quay.
Bình luận đều hưng phấn: [Có ốc mắt mèo thật kìa, tổ chương trình rốt cuộc đang quay ở đâu a a a, tức quá, mị cũng muốn đi chơi.]
"Mọi người nhìn kỹ nhé, sau khi ra khỏi cát nó sẽ teo lại, đợi lát nữa cũng chỉ có thể nhìn xem cái vỏ thôi."
Thẩm Phất thừa dịp vẫn đang đeo găng tay bèn dùng tay cầm ốc mắt mèo xích lại gần.
[Cô định làm gì?]
Người xem cho rằng cô lại muốn dùng chiêu giống con cua ban nãy đều nhanh chóng lùi về sau cách xa màn hình.
Tay Thẩm Phất lại chỉ là nhẹ nhàng quơ một cái lại rụt trở về.
Đợi người xem thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó quay lại nhìn tiếp, Thẩm Phất bỗng bất ngờ cầm ốc mắt mèo để sát vào ống kính.
"Biu" mấy tia nước lập tức bắn tung toé lên ống kính.
[Đậu má!]
Trong nháy mắt người xem cảm thấy chính mình như kiểu bị nước phun đầy mặt.
[Ha ha ha cười chết, tui chỉ muốn hỏi vừa rồi có bao nhiêu người vuốt mặt theo bản năng, lại chẳng lau được cái mẹ gì.]
Trước đó rất nhiều người qua đường nhìn bình luận của anti-fan đều nghĩ là Thẩm Phất không chỉ kỹ thuật diễn dở tệ, còn không có chút ý thức nào về chương trình giải trí.
Nhưng nhìn hiện tại xem, ai nói cô không có ý thức về chương trình giải trí.
Có người nhịn không được nói: [Cmn thú vị thật ấy chứ, Thẩm Phất cô chừng nào đi tham gia một chương trình riêng chuyên ra biển mò hải sản đi.]
Vòng PK hôm nay thật sự quay bốn tiếng à? Sao thời gian chạy nhanh thế?
Thẩm Phất lại nói: "Công việc kết thúc rồi. Con ốc mắt mèo này béo ghê, cho nó làm con hải sản cuối cùng còn khá có cảm giác nghi thức đó."
Bình luận lại một đống: [Ha ha ha ha ha.]
Tiếc là không kịp ha bao lâu, nhân viên công tác đã đến lấy go pro* của Thẩm Phất, không được nhìn phát sóng trực tiếp từ góc nhìn thứ nhất nữa.
*Go pro: Camera hành trình, khi sử dụng trong các chương trình giải trí thường được gắn lên mũ hoặc đeo trên đỉnh đầu khách mời.
Những người xem này vẫn chưa xem đủ, lại đổi sang chen vào phòng phát sóng trực tiếp của chương trình.
[Đệch, bây giờ tui không chỉ quay lại màn hình cảnh Thẩm Phất đi biển mò hải sản còn rất muốn biết vòng gửi tin nhắn cho nhau đêm nay bả sẽ gửi cho ai, làm sao bây giờ, đáng ghét, có phải tui bị người phụ nữ này câu mất hồn rồi không? Hôm qua tui còn đang diss bả.]
[Ha ha ha bác bên trên ơi bác sa ngã rồi.]
Trong lòng fan hâm mộ của Tả Mân cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này người xem bình thường vẫn bàn luận về con ốc mắt mèo ban nãy vô cùng sôi nổi, nếu bây giờ bọn họ nhảy ra mắng Thẩm Phất thì không chỉ là cố ý gây war mà còn dễ dàng kích thích tâm lý đối nghịch của nhóm người này.
Tạm thời chỉ có thể nhịn.
Tả Mân ngồi trên ghế ở phía xa để tổ y tế của chương trình xử lý vết thương do bị hải sản chích trên tay của chị ta.
Kịch bản ban đầu của chương trình là sau khi vòng PK kết thúc sẽ có màn tổng kết thu hoạch của hai người, nhưng tổ chương trình nhìn sắc mặt khó coi của Tả Mân, thậm chí thấy chị ta còn nổi nóng không cho camera đi theo quay phim đành phải huỷ bỏ phần này.
Nhưng cho dù không kiểm kê thành quả, người xem nhìn qua liền biết ai là người thắng.
Fan hâm mộ của Tả Mân còn đang mắng chương trình vì sao bỗng dưng lại không quay chị ta ở trong bình luận, không biết rằng máy quay vừa thoáng thoảng qua Tả Mân đã ngay lập tức lấy tay gạt ra.
Chương trình vô tội gánh tiếng xấu "bắt nạt ảnh hậu" nên tâm trạng cũng không mấy vui vẻ.
So với chị ta thì phía Thẩm Phất bớt lo hơn nhiều.
Đội ngũ quay phim đi theo cô đều nhẹ nhàng thở ra, chủ động đưa khăn tắm qua: "Thẩm Phất, đi sang bên kia tắm rửa thay bộ quần áo khác rồi cùng khách mời nam tập hợp thôi, sau đó chúng ta liền trở về."
Thẩm Phất ôm thùng hải sản hôm nay nhặt được không có ý buông tay: "Thế những thứ này thì sao?"
Không chỉ là bình luận đang nhịn cười mà ngay cả nhân viên công tác của chương trình cũng đang nhịn cười: "Chị cứ yên tâm đi, phần của chị và chị Tả Mân đều để chung với nhau, bọn tôi sẽ xử lý sạch sẽ rồi đưa lên bàn ăn tối nay cho mọi người."
Lúc này Thẩm Phất mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cùng thời gian này khách mời nam bên kia đã kết thúc công việc. Thẩm Phất và Tả Mân vừa đi đến bên ngoài bờ biển, phòng phát sóng bên này ngay lập tức tràn vào một đám người xem VIP trở về từ phòng của Giang Thứ và Ôn Tranh Hàn, trong nháy mắt bình luận đã trở lên náo nhiệt gấp bội.
[A a a không đổi được phòng livestream khố rách áo ôm ở đây, người ta chỉ có thế đợi sau này xem bản ghi hình thôi, nhưng mà tôi đã chờ không nổi rồi, nói mau, người thắng cuối cùng là ai???]
[D.]
[WTF? Thắng kiểu gì thế?]
Nhắc tới chuyện này người xem từ phòng bên khách mời nam trở về cũng sắp cười ná thở: [Vòng PK của bọn họ là đào hố chuyển chỗ trồng cây, kiểu giống với chương trình "Cuộc Sống Tôi Hướng Tới" ấy, ai trồng được nhiều cây hơn trong thời gian quy định thì người đó thắng.]
[Thế thì không phải là làm việc nặng à?]
[Đúng rồi, ngay từ đầu mọi người đều nghĩ như vậy.] Người vừa bình luận ban nãy vỗ đùi: [Hai tiếng đầu tiên D vẫn luôn say mê thử một chiếc máy kéo không muốn rời tay, cho nên tất cả mọi người bao gồm cả ảnh đế đều cho rằng ảnh từ bỏ không muốn so nữa, mọi người đều biết trước khi ảnh tiếp nhận công việc trong nhà là đi đua xe đúng không, có hứng thú với xe hạng nặng là rất bình thường.]
[Sau đó thì sao???]
[Sau đó, Fuck, mọi người đều bị lừa, ba mươi phút cuối ảnh lái máy kéo đi vào trong thôn thuê hai mươi thanh niên, cho mỗi người một vạn* để bọn họ mỗi người trồng năm cây. Sau đó nháy mắt một cái liền cmn trồng xong một trăm cây! Ảnh đế ở bên kia bận rộn suốt bốn tiếng chảy mồ hôi ròng ròng mới trồng tầm mười cây, mặt đều xanh mét luôn.]
*Một vạn: 10000 tệ, tương đương khoảng 35 triệu VND.
[Ôi vãi???] Một đám bình luận bên này bất ngờ: [Còn có thể làm thế à?]
[Bên chương trình cũng rất ngơ ngác luôn, nhưng lúc chương trình thông báo thể lệ thái tử gia đã hỏi đi hỏi lại là có phải chỉ có hai quy tắc về thời giạn và số lượng cây trồng đúng không, tổ chương trình nói đúng.]
[Ha ha ha ha đỉnh vcl, bản thân thái tử gia nói như thế nào?]
[Ảnh nói...]
"Năng lực của đồng tiền không phải là năng lực à?" Giang Thứ nhàn nhã lái xe quay về, dừng ở trước mặt Thẩm Phất và tổ chương trình.
Bình luận: [Con mẹ nó chứ không cãi lại được câu nào!]
Xe chở Ôn Tranh Hàn đi theo đằng sau, nhưng so với kiểu đeo kính râm lái xe rêu rao của Giang Thứ thì kiểu tóc anh ta dậy sớm dùng keo xịt tóc tạo hình đã hơi lộn xộn, áo vest cởi ra, ống tay áo mặc bên trong vén lên tới khuỷu tay, rõ ràng là cực kỳ nóng.
Ngay cả Camera quay qua anh ta mà cũng không hạ cửa sổ xe xuống tý nào.
Thẩm Phất nhìn dáng vẻ này liền biết vòng PK này Giang Thứ cũng thắng, điều này có nghĩa là bọn họ đã có ba điểm.
Ba ngàn vạn, đây chính là ba ngàn vạn!
Thẩm Phất trên mặt tỉnh bơ, trên thực tế trong lòng đã thèm đến nhỏ dãi.
Nhưng cô đột nhiên nhận ra chưa chắc Giang Thứ đã cho cô một điểm mà anh kiếm được, một ngàn vạn khen thưởng do ghép CP thành công cũng phải chia đôi, Thẩm Phất lại lập tức tỉnh táo.
Nếu như vậy, tính cẩn thận thì cô chỉ kiếm được một ngàn năm trăm vạn.
Giang Thứ thấy Thẩm Phất nhìn mình chằm chằm sau đó vẻ mặt dần dần trở nên thất vọng.
Giang Thứ: ???
Làm sao, Ôn Tranh Hàn thua anh cô còn không vui à?
Tả Mân ngồi lên xe của Ôn Tranh Hàn, chị ta nhìn thoáng qua sắc mặt của anh ta rồi cười nói: "Không quan trọng, chơi cùng đàn em một chút thôi mà, sau khi debut chúng ta vội vàng quay phim điện ảnh nên hầu như không tham gia chương trình giải trí nào, chơi trò chơi khẳng định không chơi lại bọn họ."
Ôn Tranh Hàn không nói gì mà trực tiếp khởi động xe.
Làm gì có thằng đàn ông nào không sĩ diện?
Nếu là thua một đàn anh hoặc vị đạo diễn nào đó thì không có gì, nhưng anh ta lại thua một tên kiêu căng không biết trời cao đất rộng chỉ biết ỷ vào việc bản thân có chút tiền.
Thẩm Phất thật sự chọn đúng người rồi, hiện tại lòng hiếu thắng của anh ta đã thành công bị khơi mào.
Thấy người quay phim còn ngồi ở ghế sau, Ôn Tranh Hàn lại hơn nửa ngày không nói lời nào, Tả Mân đành phải tạm thời đem nhiệm vụ ẩn đè lại trong lòng.
Phía bên này Thẩm Phất nhìn Giang Thứ đeo kính râm lái xe mà trong đầu cũng đang nghĩ đến nhiệm vụ ẩn.
Cô có cảm giác nhiệm vụ này chắc chắn sẽ không dễ dàng nhưng không thử qua lại rất không cam tâm, tận một ngàn vạn đấy.
Thẩm Phất châm chước mở miệng: "Hôm nay hai chúng ta đều thắng, chúc mừng anh."
Giang Thứ nhìn liếc qua Thẩm Phất từ gương chiếu hậu: "Sao tôi lại có cảm giác câu chúc mừng này nói hơi không tình nguyện nhỉ?"
Thẩm Phất hỏi: "Anh sẽ thoả mãn một đống yêu cầu của một người con gái trong tình huống nào?"
Giang Thứ suy nghĩ một lúc: "Cần hơi nhiều điều kiện."
Thẩm Phất: "Anh nói xem."
Giang Thứ: "Đầu tiên cần người đó mặc dù cảm thấy tôi rất đẹp trai nhưng vẫn luôn khiêu khích tôi, sau đó tôi thành công bị gợi lên sự hiếu kỳ bèn nghĩ một đằng nói một nẻo, miệng kêu thật phiền phức nhưng vẫn đi theo bảo vệ người đó."
Thẩm Phất: "..."
Thẩm Phất mặt lạnh như tiền: "Mấy năm không gặp mà cái đuôi công của anh lại to hơn rồi, ép đến mức tôi thở không nổi, cậu Giang, thu đuôi lại một chút."
Giang Thứ: "..."
[Ha ha ha cái quỷ gì vậy.] Bình luận cười suýt chết: [Hai người này không phải từng có thù oán à? Ở riêng với nhau sao lại là kiểu này?]
Thẩm Phất thực sự không đành lòng nhìn Giang Thứ bị bình luận trêu đùa trào phúng, gượng gạo chuyển chủ đề: "Anh không đói bụng à? Không muốn ăn gì sao?"
Giang Thứ đổi một tay lái xe, một tay khác duỗi dài ra sờ phía sau ghế.
Người quay phim vội vàng cầm lấy hộp bánh ngọt đặt ở sau ghế đưa cho anh.
Giang Thứ không thèm quay đầu lại mà cầm lấy, tiện tay ném vào trong ngực Thẩm Phất rồi bâng quơ nói: "Đói thì ăn, chuẩn bị đồ ăn trước khi đi, chút lịch thiệp ấy thì tôi vẫn phải có."
Sao anh vẫn không hiểu ý của cô chứ?? Cô đang đòi ăn à?!
Thẩm Phất tìm mọi cách ám chỉ: "Tôi không đói bụng! Tôi đang hỏi anh có đói bụng hay không?!"
Lúc này Giang Thứ mới quay đầu nhìn cô từ sau cặp kính râm, anh có chút khó hiểu hỏi: "Mặt trời mọc từ đằng tây à?"
Thẩm Phất: "?"
"Không có gì." Giang Thứ lại quay mặt đi, nói: "Chuẩn bị về tới biệt thự rồi, bữa tối hôm nay có người làm, kể cả tôi đói bụng thì vẫn có thể nhịn một lát."
Thẩm Phất: "..."
"Không phải, là tôi hỏi anh-có-muốn-ăn-bánh gạo nếp ở trung tâm thành phố, bánh rán ở toà nhà Vạn Hào, mì lạnh ở phía tây thành phố hay-không." Thẩm Phất nhìn Giang Thứ chằm chằm, cô cố ý nhả từng chữ một, nói một chữ lại ngừng một lát, đem tất cả đồ vật mà chương trình yêu cầu nói một hơi xong.
Chỉ kém không viết lên mặt năm chữ "đây là nhiệm vụ ẩn".
Ai ngờ Giang Thứ nhìn cô không hiểu ra sao: "Thế nếu tôi muốn ăn, em mua cho tôi à?"
Thẩm Phất: "..."
[Ha ha ha mị cười sắp tắc thở rồi, D sao anh lại không hiểu được ý của Thẩm Phất a a a.]
[Cmn tôi cười chết mất, cảm giác Tiểu Thẩm câm nín luôn rồi.]
Lúc này tất cả địa điểm quay bao gồm trong biệt thự đồng thời phát sóng, hôm nay Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân đi nhà ma hiện giờ cũng đang trên đường về, vì vậy nên bình luận tương đối rải rác.
Máy quay chính của chương trình chủ yếu đi theo cặp Tả Mân và Ôn Tranh Hàn, chỉ có những thành viên VIP thích xem Thẩm Phất và Giang Thứ mới chuyển sang phòng bên này.
Vì vậy bình luận đa số đều là bình luận cười đùa nên vẫn xem như hài hoà.
Tuy nhiên có xen lẫn một vài bình luận nói móc: [Cạn lời, hai người này không ăn ý tý nào luôn, hôm qua fan hâm mộ của Thẩm Phất sao có thể nhắm mắt tâng bốc rằng thái tử gia có hảo cảm với cô ta thế? Ngay cả giúp Thẩm Phất đi mua một chút đồ ăn anh ta còn không bằng lòng.]
[ Thẩm Phất sắp thua rồi, bên ảnh hậu đã chuyển hướng đi mua bánh gạo nếp rồi, hoan nghênh mọi người đi xem đôi đó, ngọt đến mắc bệnh tiểu đường luôn.]
Tuy nhiên hiện tại fan hâm mộ của Thẩm Phất sức chiến đấu đã mạnh hơn chút, vừa rồi ra biển bắt hải sản lại kéo được chút cảm tình của người qua đường.
Những bình luận trào phúng như thế này rất nhanh bị trôi mất.
Thẩm Phất ôm túi xách và điểm tâm quay đầu đi bắt đầu ngắm phong cảnh, rõ ràng là không muốn tiếp tục để ý tới Giang Thứ.
Cô biết ngay mà, gặp phải thiếu gia như người này thì trăm phần trăm nhiệm vụ ẩn thất bại.
Cũng may cô đã kiếm được một ngàn năm trăm vạn nên hôm nay cũng không tính bị lỗ.
Giang Thứ lại liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhịn không được nhếch nhẹ khoé môi.
Phía Tả Mân coi như suôn sẻ, nhưng cũng không tính là hoàn toàn suôn sẻ.
Lúc chị ta nói muốn đi vòng qua trung tâm thành phố mua bánh gạo nếp Ôn Tranh Hàn vẫn tính là săn sóc, anh ta không hỏi nhiều dù chỉ một câu, nghe thấy chị ta nói muốn ăn liền quay xe đi mua.
Lúc xếp hàng Tả Mân không xuống xe, chỉ có Ôn Tranh Hàn cùng người quay phim đi mua dẫn tới người xung quanh vây xem, lúc quay lại xe quả là giống như chạy nạn, áo sơ mi của Ôn Tranh Hàn còn rơi mất một cái cúc áo.
Đem bánh gạo nếp cầm trong tay nhưng Tả Mân lại không ăn, chị ta nói muốn ăn thử bánh rán ở cao ốc Vạn Hào.
Khi chị ta nói câu này bọn họ đã sắp về đến biệt thự, muốn đi cao ốc Vạn Hào lại phải quay đầu.
Ôn Tranh Hàn đã hơi khó chịu rồi nhưng vì kiêng dè chương trình còn đang phát sóng, anh ta vẫn nhẹ nhàng đồng ý yêu cầu của Tả Mân, quay đầu lái xe đi cao ốc Vạn Hào.
Chờ anh ta một lần nữa xếp hàng mua được bánh rán, bình luận đã sắp bị ngọt chết: [Hiu hiu hiu ảnh đế thật sự rất cưng chiều ảnh hậu.]
Vừa đi vừa về như vậy tốn gần một tiếng đồng hồ, chính Tả Mân cũng cảm giác nếu lại tiếp tục nhờ Ôn Tranh Hàn đi mua đồ thì chị ta sẽ bị từ chối và mất mặt ngay ở đây.
Thực ra chị ta căn bản chẳng để ý một ngàn vạn mà chỉ để ý việc chị ta bị thua Thẩm Phất.
Nhưng cái tính tình của Giang tiên sinh kia, vừa gặp Thẩm Phất liền giương cung bạt kiếm, có thể đi mua cho Thẩm Phất hay sao?
Nói cách khác, cho dù mình chỉ hoàn thành hai phần ba nhiệm vụ ẩn thì đã đủ chiến thắng Thẩm Phất.
Thế là Tả Mân liền ngừng lại, nhẹ nhàng cười ôm hai món được Ôn Tranh Hàn mua mà không nói gì nữa.
Bình luận càng ship hăng say: [Các bác thấy chưa, ảnh hậu không muốn ảnh đế vất vả nên trực tiếp bỏ ngang nhiệm vụ ẩn! Tình yêu đẹp như thế này! Chúng ta chèo đúng thuyền rồi aaa.]
Nhóm của Thẩm Phất không đi vòng qua đâu đã trở về biệt thự từ sáu rưỡi.
Hướng Lăng Vân đang chuẩn bị bữa tối cùng Hứa Điều Điều, cuộc đi thăm nhà ma của bọn họ có thể tính là diễn ra một cách thuận lợi, hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm ở trong phòng bếp nhìn gần gũi hơn nhiều.
Giang Thứ đưa Thẩm Phất về biệt thự xong bèn nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."
Trong lòng Thẩm Phất còn đang giận dỗi nghĩ tới nhiệm vụ ẩn chưa kịp bắt đầu đã thất bại của bản thân.
Phía nhà đầu tư là người ngốc nhiều tiền, được lợi cớ sao mà không làm, cô phải quay phim đêm mấy tháng mới có thể kiếm được một ngàn vạn hả.
Vì vậy cô chỉ qua loa gật đầu với Giang Thứ liền quay người đi vào thang máy.
Bình luận sắp chết vì tò mò rồi: [Tại sao chỉ có D lái xe ra ngoài là không bị chương trình ngăn cản? Quá không công bằng rối đấy.]
[Hahahaha ai bảo thái tử gia có năng lực của đồng tiền?]
[Ổng lại đi đâu vậy? Nói nữa, #đến giờ chúng ta vẫn không biết trong túi giấy của Giang thiếu rốt cuộc có cái gì#.]
[Đệch mợ bên trên, cmn ông không được nói vụ này, nói vụ này cả đêm nay tôi lại bồn chồn đến không ngủ được. Sau này chương trình phỏng vấn khách mời nhất định phải hỏi những câu này biết chưa?!]
Giang Thứ biến mất khỏi màn hình, Thẩm Phất cầm túi chỉ muốn mau chóng về phòng tắm rửa.
Lúc cô đi ngang qua phòng bếp Hứa Điều Điều đang cười nhờ Hướng Lăng Vân buộc dây tạp dề giúp cô nàng.
Vốn dĩ Hướng Lăng Vân định giả vờ không chú ý tới ám chỉ của Hứa Điều Điều nhưng lại vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phất đang đi tới.
Anh ta tỉnh bơ nhìn qua Thẩm Phất, đột nhiên lại thay đổi chủ ý quay sang giúp Hứa Điều Điều buộc dây tạp dề ngay trước mặt Thẩm Phất.
Thẩm Phất: "..."
Tốc độ của Thẩm Phất bỗng trở lên nhanh hơn.
Bình luận còn đang chèo thuyền của Hướng Lăng Vân và Hứa Điều Điều, ngược lại không có ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.
Người xem chỉ cho rằng Hướng Lăng Vân nghe thấy tiếng động ở cửa bèn theo bản năng nhìn lướt qua Thẩm Phất mà thôi.
Lúc đi ngang qua phòng của Chử Vi Thẩm Phất nghe thấy tiếng bước chân trong phòng giống như chuẩn bị mở cửa, cô lại gia tăng tốc độ chạy về phòng.
Cô phi thẳng vào phòng.
[Thẩm Phất vội vàng quay về phòng thế làm gì?]
[Chắc là muốn chạy đi tắm, dính nước biển khó chịu lắm đấy.]
Sau khi fan hâm mộ của Chử Vi bị Thẩm Phất đánh bại tại vòng chọn người ở cửa hàng bán hoa đã an phận cả ngày, lúc này lại muốn ngoi lên nói móc vài câu.
Nhưng Thẩm Phất vừa quay lại liền đi thẳng về phòng nên không chạm mặt Chử Vi, bọn họ có thể bới ra được điểm nào để nói móc?
[Đáng ghét, Hứa Điều Điều có nhất thiết phải dính với anh Lăng cả ngày không hả? Anh của tôi còn không tìm thấy cơ hội tặng bánh gato, ảnh đã quanh quẩn ở trong phòng nửa ngày rồi.]
Thẩm Phất tháo camera trong phòng xuống. Sau khi tắm rửa mất nửa tiếng, cô khoác áo choàng tắm đi ra, ngồi bên cửa sổ vừa uống trà chanh vừa đọc tạp chí.
Lúc này Tả Mân và Ôn Tranh Hàn mới trở về.
Chử Vi cầm bánh gato ra khỏi phòng, chần chừ dùng khoé mắt liếc qua cửa phòng của Thẩm Phất.
Đi gõ cửa?
Nhưng ký ức hôm qua bị cô sập cửa vào mặt suýt chút nữa kẹp vào chân cậu ta vẫn còn nhớ như in.
Cậu ta sợ lại một lần nữa phải đối diện với cánh cửa bèn cầm bánh gato đi xuống phòng khách cẩt vào tủ lạnh trước.
Chờ Thẩm Phất ra rồi nói.
Bị giày vò suốt một ngày, trong lòng mấy khách mời trong phòng khách đều đã hiểu rõ tính cạnh tranh của chương trình này. Bầu không khí giữa mọi người hiện tại có sự thay đổi rất lớn so với lúc tìm hiểu ngày đầu tiên.
Hai người cần phải nấu cơm tối cho tám người nên việc luống cuống tay chân là khó tránh khỏi.
Thẩm Phất nghĩ có khi phải tám, chín giờ mới có cơm để ăn, tốt nhất là đừng ra ngoài sớm khỏi dính vào tu la tràng nên vẫn chờ ở trong phòng.
Chờ tới lúc sắc trời bên ngoài dần trở tối, cửa phòng cô bỗng nhiên bị gõ hai tiếng.
Cơm tối xong nhanh vậy à?
Bụng cô đã đói đến mức kêu ọc ọc rồi.
Thẩm Phất bèn thả tạp chí xuống đi mở cửa.
Người đứng bên ngoài chính là Giang Thứ.
[Thái tử gia tìm Thẩm Phất làm gì? Một ngày hẹn hò đã kết thúc rồi.]
Hai tay Giang Thứ ôm một cái hộp to, bất kể ai làm động tác giống như shipper này đều không đẹp trai nổi nhưng khi nhìn anh đeo kính râm, áo sơ mi cởi hai cúc, làm hành động như bây giờ lại có cảm giác đẹp trai kiểu phong trần.
"Làm sao?" Thẩm Phất cho rằng anh tới gọi cô xuống ăn cơm bèn thò đầu ra nhìn về phía nhà ăn.
Giang Thứ giơ một tay ấn trán cô lùi lại.
Anh bực bội chồng hai cái hộp lên đẩy vào trong lòng cô, vẻ mặt kiểu "mẹ nó chứ tôi vô cùng không cố ý chỉ là tuỳ tiện mua thôi, cô đừng thích tôi" nói: "Len lén ăn, đừng để những khách mời khác nhìn thấy."
Thẩm Phất cúi đầu, lúc này mới phát hiện những thứ trong hộp còn không phải là mấy món bánh gạo nếp bánh ngọt đã nói lúc chiều à?
Thẩm Phất: ?
Người này vì chứng tỏ bản thân có tiền còn mua tận hai phần?
Bình luận đã giật mình thốt ra: [Vcl??? Tình huống gì thế này??]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.