"Dụ Ngôn, Thiên Hi đã tỉnh."
Chưa đến một tuần hiện tại Lãnh Thiên Hi đã phản ứng trở lại. Có thể tự ăn, ánh mắt cũng linh hoạt hơn trước, còn trả lời câu hỏi của Khả Hân. Tô Tuyết Lam không khỏi vui mừng thông báo với Mạc Dụ Ngôn.
"Hảo, chiếu cố cô ấy tốt." Mạc Dụ Ngôn hài lòng trả lời.
"Ân, tối đến đây chúng ta cùng nhau ăn mừng."
"Không sao, tối nay tôi phải đi công tác. Cô ấy nếu có vấn đề gì thì báo cho tôi."
"Ân, cảm ơn cậu..." Tô Tuyết Lam cúp điện thoại, nhìn về hướng cửa phòng Lạnh Thiên Hi thở nhẹ, thả lỏng tinh thần.
- ----------
Đã hơn hai tháng từ khi Lãnh Thiên Hi khỏi bệnh, cuộc sống cũng bắt đầu trở về quỹ đạo. Lãnh Thiên Hi không ở trong nước nhiều, mà liên tục tham gia các hội triển lãm tranh quốc tế.
Sau ngày ở nhà Lãnh Thiên Hi, Tô Tuyệt Lam chỉ có thể nghe tiếng Lãnh Thiên Hi qua điện thoại chứ chẳng thấy được bóng dáng người đâu.
"Alo, khi nào thì cậu trở về. Mẹ tớ bảo năm nay cùng gọi cậu về nhà đón tết."
Làm bạn với Lãnh Thiên Hi từ nhỏ, Tô mẹ phải nói rất cưng chiều Lãnh Thiên Hi đứa nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn. Sau tai nại của Lãnh Cao và bệnh tình vừa qua,Tô mẹ cùng Tô Tuyết Lam muốn cho Lãnh Thiên Hi cảm giác tình thân của gia đình nhiều hơn nữa.
"Năm nay tớ sẽ ở Ý đón tết, báo với Tô mẹ mình không thể về nước, gửi lời cảm ơn Tô mẹ dùm mình." Lãnh Thiên Hi không lạnh không nhạt đáp.
"Ân, nhớ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-di-tim-em/1732069/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.