Từ khi có thể nhận thức cho đến nay, Viên Niệm đã từng gặp rất nhiều phụ nữ.
Phần lớn đều là bà lão loạng choạng lên núi, bị thời đại bỏ rơi.
Họ chỉ biết ở trong núi có một ngôi chùa không lớn không nhỏ, trước đây đã từng khói nhang nghi ngút, mặc dù dần dần vắng vẻ nhưng cũng không có vấn đề gì.
Cũng đã thành thói quen cho nên không sửa được.
Viên Niệm lần đầu tiên gặp được Lương Du Du, còn nghĩ cô ấy là khách hành hương tới viếng cảnh chùa.
Ngôi chùa quá vắng vẻ, có người ghé thăm một chút cũng khiến cậu vui vẻ cả ngày.
Cậu vui mừng chắp tay hỏi "Nữ thí chủ, đến đây lễ Phật à?"
Cô gái quay lưng về phía cậu ngẩng đầu lên, giống như là tinh thần cực kỳ sa sút, đến động đậy cũng không muốn động.
Cô ấy không quay người lại, mà là ngẩng cao đầu nhìn Viên Niệm đứng ở trên bậc thang.
Trước cổng chùa vắng lặng, trong bóng núi xa xa, Viên Niệm lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt thanh xuân mà ôn hòa như vậy.
Là một người rất tươi sáng.
Viên Niệm cúi đầu, lui về phía sau vài bước.
**
Lương Du Du ở lại trong chùa.
Lúc đầu, sư phụ của cậu còn tưởng một cô gái chân yếu tay mềm như thế sẽ không chịu được mấy ngày.
Nhưng Lương Du Du đã thực hiện chiêu thức 2 tay nhổ bắp cải, khiến cho lão hòa thượng cũng phải ngạc nhiên.
Lương Du Du khiêm tốn gãi đầu "Không có gì ạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-di-lam-o-tiem-nhuom-da/2992461/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.