Nhóm dịch: Phong Thần Tử Vân Cảnh không hề phải băn khoăn điều gì. Nếu đạo diễn Chung cho anh quyết định, anh sẽ chọn ra Nguyệt Dao trong lòng mình: “Người khác muốn chừa lại chút mặt mũi cho cô nên không muốn nói thẳng, bản thân mình nghe không hiểu còn cảm thấy người khác nói sai. Nguyệt Dao là Thánh nữ chứ không phải là con ngốc chỉ biết yêu đương, cô đã diễn cái gì? Cô đừng sỉ nhục Nguyệt Dao.” Nguyệt Dao chắc chắn là người trong mộng của Vân Cảnh. “Không đúng, người cô diễn quả thật là trà xanh chỉ cần thấy đàn ông là muốn quyến rũ.” Lúc châm chọc Trần Văn Văn, Vân Cảnh còn có thể giữ được giọng điệu ôn hòa. Nói xong Trần Văn Văn, anh lại nhìn sang Ngu Ninh: “Đừng dùng khuôn mặt của Nguyệt Dao để nói những lời dối trá như vậy.” Ngu Ninh cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Trần Văn Văn, thật sự rất muốn lên tiếng phủ nhận Vân Cảnh. Vân Cảnh không thèm quan tâm đến Ngu Ninh nữa, giống như lời nói lúc nãy đã hao hết năng lượng, khiến anh bắt đầu chết máy. Đạo diễn Chung: “…” Biên kịch thầm nuốt nước bọt, cảnh tượng này kích thích quá đi. Cố Phi Ngang nhanh chóng uống mấy ngụm nước rồi cúi đầu xuống. Anh ta sắp cười lăn ra rồi, Trần Văn Văn đúng thật là mất hết mặt mũi. Đêm nay vui vui thật là vui, mọi nhân dân đồng bào chúng ta hôm nay… Đạo diễn Chung vội đạp Cố Phi Ngang một cái. Cố Phi Ngang sửng sốt, tưởng là đạo diễn muốn anh ta cho ý kiến: “Tôi tôn trọng ý kiến của tác giả tiểu thuyết.” Đạo diễn Chung hít một hơi thật sâu: “Tôi đang bảo cậu đừng hát nữa.” Cố Phi Ngang: “…” Anh ta đã hát ra thành tiếng thật sao? Cố Phi Ngang đang cực kỳ xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Trần Văn Văn. Trần Văn Văn sắp nổi điên rồi nhưng lại không thể làm gì Cố Phi Ngang. Bởi vì cho dù so sánh độ nổi tiếng hay độ mạnh của fan thì chẳng có cái nào cô ta hơn được Cố Phi Ngang cả, thế nên cô ta chỉ có thể nhìn sang nhà sản xuất. Thật ra lúc đầu nhà sản xuất không muốn nói gì cả, nhưng không chỉ Trần Văn Văn nhìn ông ta, ngay cả đạo diễn Chung, biên kịch và Amy đều đồng loạt nhìn ông ta. Nhà sản xuất thấy cay đắng trong lòng: “Tôi cũng tôn trọng tác giả tiểu thuyết.” Trần Văn Văn sửng sốt. Không thể nào, hôm qua nhà sản xuất không hề nói như vậy. Cố Phi Ngang cũng hơi kinh ngạc, nhưng liếc qua Amy thì đoán rằng bên phía công ty giải trí Vĩnh Gia đã làm gì đó khiến nhà sản xuất thay đổi ý kiến. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thì anh ta cũng không muốn hợp tác với Trần Văn Văn! Lúc này trợ lý của Trần Văn Văn đã hoảng thật. Cô ta không ngờ rằng chuyện đã chắc chắn sẽ thành công mà còn có thể xảy ra vấn đề. Hơn nữa sau vụ việc này Trần Văn Văn nhất định sẽ đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cô ta: “Đạo diễn Chung, không lẽ mọi người định qua cầu rút ván?” Đạo diễn Chung không phải là đạo diễn mới. Ông ta luôn nhượng bộ Trần Văn Văn là do ông ta không có lý trong chuyện này. Bây giờ bị người ta chất vấn hết lần này đến lần khác, đạo diễn Chung liền sầm mặt: “Tôi qua cầu rút ván? Nếu hai người suy nghĩ như vậy thì cứ coi như là tôi qua cầu rút ván vậy. Hôm nay đã phiền hai người phải đến đây một chuyến rồi, đoàn phim sẽ thanh toán tiền đi lại cho hai người. Mời hai người về đi.” Trần Văn Văn đã phát hiện không ổn. Cô ta trừng mắt nhìn trợ lý của mình: “Đạo diễn Chung, em ấy không biết nói chuyện, mong đạo diễn đừng giận.” Đạo diễn Chung mặc kệ Trần Văn Văn. Thấy tình hình không ổn, nhà sản xuất đứng dậy nói: “Văn Văn, tôi đi tẩy trang với cô. Hôm nay làm phiền cô rồi, có cơ hội thì tôi sẽ mời cô ăn cơm.” Trần Văn Văn đang rất lúng túng trong lòng, chỉ là không thể biểu hiện ra mặt: “Được.” Nhà sản xuất dẫn Trần Văn Văn ra khỏi phòng. Thấy Ngu Ninh vẫn còn đứng đó, đạo diễn Chung không xụ mặt nữa: “Cô rất có linh khí.” Ngu Ninh không hề để lộ biểu cảm đắc ý khi thấy Trần Văn Văn bị đuổi đi. Cô chỉ yên lặng đứng đó, nghe thấy lời đạo diễn Chung thì đáp: “Cám ơn đạo diễn Chung đã cho tôi cơ hội này.” Đạo diễn Chung nói thẳng: “Nếu không có vấn đề gì khác thì chuẩn bị ký hợp đồng. Tôi sẽ nhờ người đưa kịch bản hoàn chỉnh cho cô, cô chuẩn bị cho kỹ.” Ngu Ninh lập tức đồng ý. Nhưng chuyện như hợp đồng thì chỉ có thể giao cho Amy. Chị nhìn thấy đạo diễn Chung không nói gì nữa mới lên tiếng: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, đúng lúc tôi có đặt bàn ở một sân, hay là mọi người cùng đi ăn bữa cơm?” Amy đã báo trước cho đạo diễn Chung, đương nhiên đạo diễn Chung sẽ không có ý kiến: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người ăn bữa cơm, làm quen với nhau trước đi.” Trong tình huống thế này, người bình thường sẽ không từ chối. Nhưng trong đó lại có một người không bình thường, Vân Cảnh đóng cuốn sổ của mình lại: “Mọi người đi đi, tôi còn có việc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]